Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 395: Bà chủ chính là thần linh của tôi! 2

Tay Bạch Kính chống ở phía sau, tùy ý để Cà Ri Ngọt bò tới bò lui trên đùi mình: "Dù sao thời gian cũng sẽ để lại một thứ gì đó."
Từ phòng bếp, Thanh Mỹ bưng ra một đĩa sashimi tôm tươi, cá ngừ thái lát, nhím biển và những miếng phi lê cá trắng trẻo, thêm một đĩa cua xào, ăn kèm với nước chấm hải sản, vài lát chanh và nước mận chua ướp lạnh.
Dạo gần đây, dạ dày của Cảnh Ngọc Khê không thoải mái nên cô ấy không định ăn sashimi mà chỉ gắp lấy nửa con cua.
Cua xào rất tươi và ngon.
Thế nhưng khi thấy Bạch Kính gắp từng miếng sashimi cho vào miệng, còn đút phi lê cá cho Cà Ri Ngọt và Băng Dính Ngốc khiến cô ấy không nhịn được muốn nếm thử một miếng.
Tôm sống vừa vớt ra liền được xử lý sạch sẽ và đem đi ướp lạnh, cắn một miếng đã thấy vừa mềm vừa ngọt, ngon đến khó tả.
Cảnh Ngọc Khê lại gắp một ít nhím biển rồi vắt chanh, sau đó lại chấm với một ít nước tương mù tạt, hương vị đậm đà thỏa mãn đến từng lỗ chân lông: "Ngon quá! Hải sản ở đây tươi hơn gấp trăm lần so với bờ biển Reims!"
Cô ấy lần lượt ăn cá ngừ thái lát, phi lê cá, quả thật rất tươi, cuối cùng uống một ngụm nước mận chua ướp lạnh, mùa hè ùa về trên đầu lưỡi.
Hai từ thôi, quá đã!
Gần đây, bệnh viêm dạ dày đã hành hạ cô ấy hiếm khi không phát tác nên cô ấy ăn càng ngon miệng.
Bạch Kính nhìn cô ấy ăn khí thế, liền cầm lấy một con tôm, xé nhỏ, đưa cô ấy một ít: "Có muốn thử cho mèo ăn không, khi ăn chúng nó cũng rất đáng yêu."
Cảnh Ngọc Khê tò mò cầm một miếng tôm đút cho Băng Dính Ngốc đang hối hả xin ăn.
Bé mèo thong thả ăn "nhoàm nhoàm", ăn xong còn liếm lòng bàn tay cô ấy không để sót lại bất kỳ miếng thịt tôm nào.
Ngắm biển, vuốt lông mèo, ăn hải sản, thời gian như dừng lại.
Bạch Kính tán gẫu với Cảnh Ngọc Khê một hồi liền xoay người ôm lấy Cà Ri Ngọt, nằm ở một góc nhắm mắt lại.
Băng Dính Ngốc cuộn mình bên chân Cảnh Ngọc Khê ngủ thiếp đi, nhưng cô ấy lại không buồn ngủ, chỉ cúi người nằm cạnh màn che trong suốt, tập trung quan sát những con cá bơi xung quanh cửa hàng.
Thoáng chốc, hoàng hôn dần buông xuống, bóng tối bao trùm biển sâu, từng vị khách lần lượt rời đi.
Ba con mèo hộ vệ đã mệt, trốn ở một góc không muốn nhúc nhích.
Lộ Dao ôm Nhị Tâm ra khỏi phòng bếp, hai người Bạch Kính vẫn còn ở đây.
Cà Ri Ngọt nằm trong lòng bác sĩ Bạch, một người một mèo ngủ ngon lành.
Tiểu thư nhà họ Cảnh ôm Băng Dính Ngốc dán vào tường đuổi theo đàn cá bơi ngoài.
Ánh mắt nhỏ bé của Băng Dính Ngốc rất nghiêm túc.
Nhìn họ chơi đùa vui vẻ như vậy khiến Lộ Dao cũng ngại đuổi khách.
Nhị Tâm nhảy xuống đất từ trong tay Lộ Dao, lười biếng duỗi người.
Bà hoàng Nhị Tâm ngủ một giấc từ trưa đến khi trời sập tối cũng coi như là được ngủ thoải mái.
Cảnh Ngọc Khê nhìn thấy Lộ Dao liền cười: "Nơi này rất thoải mái, ngồi ngắm cả ngày cũng không chán. Bọn chúng thật vô ưu vô lo."
Thấy khách có trải nghiệm tốt trong cửa hàng khiến Lộ Dao rất vui.
Khi cô ấy vừa đến đây cũng nghĩ như vậy, cuộc sống của loài cá thật nhàn nhã.
Việc không ngừng lặn xuống biển đã khiến cô ấy dần quen với nơi này và có một số cái nhìn khác.
Cách đó không xa trên thềm lục địa xuất hiện một thứ giống như giẻ rách, theo dòng hải lưu tiến đến.
Lộ Dao lập tức nằm xuống cạnh màn che, chỉ ra bên ngoài, nói với Cảnh Ngọc Khê: "Nhìn kìa."
Dù Cảnh Ngọc Khê không hiểu nhưng cô ấy vẫn nhìn theo hướng ngón tay chủ tiệm.
Một cọng rong biển màu nâu nhạt giống như một tấm vải rách trôi theo dòng hải lưu.
Cái này thì có gì để nhìn chứ?
Một giây tiếp theo, có một con cá biển tò mò đến gần đột nhiên bị cọng rong biển kia quấn chặt, con cá giãy giụa một hồi liền lật ngửa.
Cảnh Ngọc Khê: "..."
Ánh mắt Lộ Dao sáng lên: "Đó là cá mào gà lá, sống tận sâu dưới thềm lục địa, nhờ vào khả năng cải trang như rong biển có thể dụ con mồi rơi vào bẫy."
"À..." Cảnh Ngọc Khê không biết nói gì, tâm trạng tốt đẹp nãy giờ đều bị phá hỏng.
Lộ Dao chỉ vào một bụi san hô trắng ngà cách đó không xa, hứng thú nói: "Ở trên san hô có một con cá ngựa lùn vì để che giấu bản thân, nó đã biến cơ thể có màu giống như san hô."
"Thật đáng yêu." Cảnh Ngọc Khê thích thú.
Lộ Dao lấy điện thoại, mở thư viện ảnh: "Đây là video mà tôi đã bỏ ra mấy tiếng đồng hồ mới quay được."
Ở giữa rạn san hô có một con cá ngựa đang dùng đuôi nhẹ nhàng cuốn vào.
Bụng nó căng tròn, miệng giống như một ống khói, vừa hút vừa đung đưa giống như nhánh san hô ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận