Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 225: Không đâu, lưng tôi rất rộng 4

Nghe Ambrose nói rằng tinh linh và yêu tinh đều là những chủng tộc yêu quý đất mẹ của mình. Nhưng yêu tinh lại thần bí hơn tinh linh, rất ít khi xuất hiện ở nơi mà Nhân tộc định cư. Có lẽ tinh linh sẽ biết tình báo về yêu tinh.
Lộ Dao đang chuẩn bị nhân lúc trong tiệm không đông khách lắm để đi tới thành phố Eunorton một chuyến hỏi Phi Sa một câu.
Cô nói với nhân viên trong tiệm là mình phải ra ngoài một chuyến. Harold bèn yên lặng để sách xuống rồi đi tới trước mặt cô: "Tôi đi với cô."
Lộ Dao không từ chối. Thế giới Ma Pháp này bạo lực hơn cô tưởng rất nhiều. Cô cảm thấy mình cực kỳ cần có một con cự long đi theo bảo vệ.
Hai người đi ra khỏi tiệm làm nail. Harold thấy tóc mái Lộ Dao bị vểnh lên thì đưa tay vuốt lại giúp cô. Bỗng nhiên trong đầu hắn lại toát ra một suy nghĩ.
Hắn ngừng lại một chút, trong con ngươi màu lam u tối vừa hiện lên vẻ ngại ngùng vừa ngầm có ý chờ mong, nhỏ giọng nói: "Cô có muốn bay trên trời tới thành phố Eunorton không?"
Lộ Dao ngạc nhiên nhìn hắn một hồi rồi thấp giọng hỏi: "Anh muốn bay à?"
Harold nhìn sang chỗ khác, bên gò má đỏ ửng lên, khẽ gật đầu: "... Ừ."
Suy nghĩ này đột nhiên nảy ra, hoặc cũng có thể là đã nảy ra từ rất lâu trước kia rồi.
Hắn muốn cho Lộ Dao nhìn thấy dáng vẻ chân thật của mình.
Không phải thiếu niên mà là bé rồng đen.
Cô sẽ sợ chứ? Sẽ còn thích nữa không?
Harold cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì nữa.
Nhưng ngay cả Slime đều có cha mà sao hắn sinh ra lại chỉ là một con rồng lẻ loi một mình chứ?
Lộ Dao cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đột nhiên mong đợi: "Bắt đầu bay từ nơi này á? Tôi có bị rớt xuống không?"
Harold kéo tay cô, lén lút hít một hơi sâu, cố gắng ra vẻ chững chạc đáng tin: "Không đâu, lưng tôi rất rộng. Nhưng mà tốt nhất là chúng ta nên đi ra ngoài thị trấn đã."
Một người một rồng dắt tay nhau đi xa dần. Merlulu và Puxiu mới từ trong góc khuất bay ra ngoài.
Sự ngạc nhiên trong mắt Puxiu vẫn còn chưa rút đi: "Đó là Drakes ư?"
Merlulu không nhịn được mà liếc mắt một cái: "Lúc anh biết đến Drakes thì người ta cũng sắp hai nghìn tuổi rồi. Anh nhìn thằng bé kia một chút xem, nhiều nhất là trăm tuổi thôi."
Thật ra thì Puxiu cũng biết, chỉ là dáng vẻ thiếu niên tóc đuôi ngựa màu đen cao cao kia thật sự rất giống Drakes.
Ừ, Drakes phiên bản thiếu niên.
Merlulu nhớ lại cảnh tượng mình vừa thấy rồi không nhịn được nói: "Em thấy người kia giở trò làm nũng mới giống Drakes đến chín phần mười."
Lúc này Puxiu mới lấy lại được phản ứng. Đôi mắt màu vàng chanh hơi trợn trừng lên vì ngạc nhiên, vẻ mặt hơi ngây ngô: "Ý em là đứa bé kia là con trai của Drakes hả? Cái tin đồn... Drakes yêu Nhân tộc kia là thật sao?"
Merlulu: "..."
Sự im lặng lan tràn. Merlulu cảm thấy não của Puxiu có thể vẫn còn đang bị nhốt trong Thánh Điện.
Đứa bé kia nhìn một cái là biết ngay Long tộc thuần tuý, lại có sức mạnh mạnh mẽ.
Sao có thể là con lai giữa rồng và người được?
Năm đó cô ấy vẫn không nghĩ ra rốt cuộc Drakes đã bị gia tộc Kinclair nắm điểm yếu gì mà lại bằng lòng quyết định ký khế ước như thế.
Nhưng từ khi đó thế gian cũng bắt đầu lan truyền tin đồn cự long yêu cô chủ quý tộc nhà Kinclair, vì yêu mà bằng lòng bị người khác giữ chân, lần nào cũng trở thành trò cười.
Thấy Harold, Merlulu loáng thoáng có một suy đoán.
Gia tộc Kinclair còn bẩn thỉu và đáng ghét hơn cả những gì mà người đời biết nữa.
Nhưng mà hình như con trai của Drakes rất tin tưởng một Nhân tộc.
Trong lòng Merlulu vô cùng sốt ruột, vốn đang chuẩn bị vào tiệm thám thính tin tức bây giờ cũng không vội vào nữa.
"Cùng đi lên xem một chút xem sao." Merlulu đập cánh bay theo sau một người một rồng.
Puxiu cũng vọt lên theo.
-
Trên ngọn núi hoang ngoài thị trấn Lục Bảo Thạch, Lộ Dao đứng trên một tảng đá.
Harold đứng trên khoảng đất trống cách cô hai mươi mét, ma lực tăng vọt khiến quần áo nát bươm, từng lớp vảy dần dần trùm lên da.
Thiếu niên đẹp trai ngời ngời biến thành một con cự long màu đen cao như ngọn núi nhỏ ngay trước mắt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận