Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 704: Tóm lại con người phải tìm kiếm chút gì đó 1

Tóm lại con người phải tìm kiếm chút gì đó 1
Lộ Dao ở phòng nghỉ vẽ ma pháp trận, Khốc Bát tiến vào nói có vị khách muốn gặp cô.
Lộ Dao bảo hắn dẫn người vào.
Lần đầu tiên Vạn Bảo Châu đi vào phòng nghỉ ở rạp chiếu phim, sau khi ngồi xuống lại im lặng.
Lộ Dao đứng dậy pha cho nàng ta một tách trà, đem đồ ăn vặt đến rồi ngồi xuống tiếp tục vẽ ma pháp trận, thuận miệng hỏi: "Thiên công tử tìm tôi có chuyện gì?"
Vạn Bảo Châu hoàn hồn, hơi nghiêng người về phía trước: "Ngươi vẽ cái gì vậy?"
Lộ Dao bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Sau một thời gian nữa rạp chiếu phim phải xây thêm phòng chiếu phim mới, tôi đang vẽ bản thiết kế đến lúc đó cần dùng."
Vạn Bảo Châu nhíu mày: "Phòng chiếu phim mới khác với phòng chiếu phim 3D sao?"
Lộ Dao gật đầu: "Theo lý thuyết mà nói thì có sự khác biệt rất lớn, phòng chiếu phim mới sẽ dùng công nghệ hoàn thiện hơn công nghệ 3D. Nhưng hiện giờ công nghệ mới vẫn còn đang được nghiên cứu và phát minh."
Phòng chiếu phim 3D khác với phòng chiếu phim bình thường, Vạn Bảo Châu có thể cảm nhận được rõ ràng, thể nghiệm trên thị giác vô cùng trực quan.
Vậy mà còn có công nghệ mới hơn hẳn cái gọi là công nghệ 3D, Vạn Bảo Châu không thể tưởng tượng nổi.
"Công nghệ mới?" Ngón tay của Vạn Bảo Châu khẽ gõ trên mặt bàn theo bản năng: "Còn chưa phát minh ra công nghệ mà ngươi đã bắt đầu thiết kế bản vẽ phòng chiếu phim, có phải là quá sớm hay không?"
Lộ Dao cười: "Không sớm. Đây cũng không phải là bản vẽ thiết kế phòng chiếu phim, mà là một phần của công nghệ mới."
Công nghệ được nghiên cứu và phát minh ở thành phố Dạ Quang vô cùng thuận lợi, Lộ Dao cũng muốn nhanh chóng làm xong bản vẽ thiết kế của ma pháp trận, đến lúc đó sẽ tiến hành trên biển Eden, nếu không có vấn đề gì thì mang đến thành phố Dạ Quang, trực tiếp trạm khắc.
Vạn Bảo Châu cúi đầu nhìn bản vẽ ở trên bàn, hoa văn và văn tự quái lạ được vẽ trong các vòng tròn to nhỏ khác nhau, những vòng tròn với kích thước không giống nhau lại tiếp nối với nhau một cách không có quy luật, có bản vẽ mặt bằng tổng thể, bên cạnh bức vẽ còn có bản vẽ phối cảnh phức tạp.
Nàng ta nhìn không hiểu.
"Ngươi... Ở chỗ của ngươi, những người khác đều giống như ngươi sao?" Vạn Bảo Châu vứt bỏ cách nói quanh co lòng vòng, hỏi thẳng.
Lộ Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chắc có rất ít người giống như tôi."
Từ khi bị hệ thống hiện thực hóa ước mơ quấn lấy, mỗi ngày của cô đều không quá giống đa số người bình thường.
Không hiểu sao Vạn Bảo Châu cảm thấy hơi an tâm: "Quả nhiên, ngươi cũng là thiểu số."
Lộ Dao đã đoán được sơ sơ ý nghĩ của Vạn Bảo Châu: "“Kế hoạch lên mặt trăng” hay không?"
Vạn Bảo Châu gật đầu: "Xem hay lắm."
Lộ Dao: "Tôi cũng cảm thấy không tệ. Vốn dĩ tôi thấy hơi mờ mịt, không rõ vì sao lại bước lên một cuộc hành trình, cũng không hiểu ý nghĩ của cuộc hành trình lần này. Có đôi khi sẽ hơi nôn nóng bởi vì không biết rốt cuộc mình đang tìm kiếm cái gì. Nhưng khoảnh khắc xem "Kế hoạch lên mặt trăng" lại bỗng bình tĩnh lại. Con người khi còn sống, dù muốn hay không thì đều sẽ bước lên một cuộc hành trình, chạy theo danh lợi, tìm tiền tài tìm tình yêu, hoặc khám phá sự thật, trải nghiệm trăm vị của nhân gian... Tóm lại con người phải tìm kiếm chút gì đó mới có thể yên tâm. Con đường này, có lẽ cũng chính là lựa chọn của tôi."
Vạn Bảo Châu hơi mở to hai mắt: "Ngươi nói rằng ngươi đang đi trên một cuộc hành trình?"
"Rất ngạc nhiên sao?" Lộ Dao mỉm cười.
Vạn Bảo Châu ngây ngốc gật đầu: "Vậy Lương Kinh chính là một chỗ nghỉ chân trên cuộc hành trình của ngươi? Thế tiếp theo ngươi chuẩn bị đi đâu?"
Lộ Dao lắc đầu, hơi bất đắc dĩ: "Tôi cũng không biết. Rõ ràng là con đường của tôi, nhưng tôi không khống chế được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận