Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 134: Còn chẳng bằng bà chủ là một con rồng 1

Phi Sa nhíu chặt mày, nhìn ngó xung quanh, một, hai, ba,... chín,...
Ngoại trừ bà chủ tóc đen mắt đen, dung nhan xinh đẹp kia, trong tiệm đều là rồng.
Tuy là rồng con vẫn chưa thành niên nhiều hơn, nhưng số lượng này cũng quá kinh khủng rồi.
Ý thức lãnh địa của rồng rất mạnh, trừ hang rồng, chưa từng xuất hiện tụ tập cùng nhau nhiều như vậy.
Này còn chẳng bằng bà chủ là một con rồng nữa.
Phi Sa lui về sau một bước, thầm hối hận, lần xuất hành này quá manh động.
Thật ra trên đường đi cô ta đang nghĩ, cô ta chỉ là chán ngán cuộc sống vô vị, muốn nhân cơ hội đi du lịch.
Lúc thấy móng tay của Lê Tu, hệt như cơ hội đến vừa không tuyệt vời lại chẳng quan trọng đến thế. Phi Sa tự nói với mình, chỉ là thỉnh thoảng đến chơi một ngày ở thị trấn nhỏ người quen cư trú, dù chuyến du lịch này không được như ý thì cũng không cần ủ rũ.
Tiếc là dù đã chuẩn bị tâm lý, điểm cuối của chuyến đi này còn tệ hơn kỳ vọng tối thiểu của cô ta.
Móng tay của Ti Kim chỉ còn lại phần kết cuối cùng, nhưng cũng là một bước quan trọng nhất.
Lộ Dao chào hỏi Lê Tu: “Chỗ này xong ngay đây, mọi người ngồi chờ chút.”
Lê Tu gật đầu, kéo Phi Sa tìm chỗ ngồi xuống.
Elvy lại rất tò mò về Lộ Dao, đến gần nhìn xem cô làm móng thế nào, trông thấy đôi bàn tay rực rỡ sắc màu của Ti Kim, đáy mắt lóe qua một vẻ kinh diễm.
Ti Kim là một bé rồng vàng, nhưng chức trách lại là người quản lý mỏ khoáng sản.
Nói đơn giản, anh ta là một con rồng tài vận cực tốt.
Bảo thạch anh ta thích nhất tên là pha lê, màu sắc như vàng, lộng lẫy rực rỡ, hòa với ánh sáng tựa như mưa sao trời.
Nghe nói đắp lên ngón út một mảnh pha lê lớn nhỏ có thể đổi được mười tòa thành trì, vì nó ẩn giấu ma lực cực đại mà tinh khiết, dùng để chế tác đạo cụ Ma pháp mạnh mẽ, lại còn là một loại bảo thạch khan hiếm chỉ có Long tộc mới có thể tìm thấy.
Thế nhưng hôm nay, Ti Kim lấy hết thùng bảo vật chất đầy pha lê đến, toàn bộ đều là đá pha lê hoàn chỉnh to cỡ nắm tay.
Mấy bé rồng con trông thấy thì ánh mắt đầy chấn động, phảng phất như bỗng chốc cảm nhận được khoảng cách giàu nghèo cực đại.
Đặc biệt là bé rồng vàng kia, còn trốn trong góc khóc một trận.
Cậu nhóc cùng một giống rồng với Ti Kim, cũng thích pha lê.
Nhưng trong tay cậu nhóc chỉ là một viên pha lê bằng ngón tay út, bình thường giấu ở nơi sâu nhất trong hang động.
So với Ti Kim, quả thật là một con rồng trời sinh nghèo khổ.
Bộ nail của Ti Kim thiết kế rất tinh xảo, lớp nền trắng bạc, tổng thể giản lược, giống như là phông nền hoàn mỹ nhất, chúng còn tôn lên đá pha lê trên từng ngón tay của anh ta.
Pha lê được khảm không cùng một chỗ, mười ngón tay gộp lại với nhau thì có thể xếp ra hình ngôi sao.
Đầu ngón tay khẽ động, phảng phất như ngôi sao nào đó đang lấp lánh trên bầu trời.
Ti Kim vô cùng hài lòng với bộ móng này, không cần rườm rà như bộ móng của Harold, pha lê trên đầu ngón tay chính là vị trí center hoàn mỹ nhất, viên nào cũng lấp lánh ánh sáng hoa lệ khó mà hình dung được.
Mấy viên pha lê nhỏ nhất trên ngón tay anh ta cũng lớn bằng ngón tay cái, viên lớn thì cỡ một nắm tay.
Lộ Dao thầm nói, đính mấy ngàn mấy vạn thành trì như vậy lên tay, thật sự không cần thiết kế quá phức tạp.
Có điều, cô còn có thể chỉnh cho sống động nữa.
Lộ Dao từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ thần bí, vừa mở ra chút, các bé rồng con phát ra tiếng hô kinh ngạc, Ti Kim và Elvy cũng toàn là vẻ ngạc nhiên trong mắt.
Harold ngồi dậy từ trên sô pha, quăng sách truyện tranh đi, mạnh mẽ chen vào chính giữa đám rồng con, đứng cạnh Lộ Dao.
Lê Tu không tự chủ dâng lên lòng hiếu kỳ, nghiêng đầu nói với Phi Sa: “Chúng ta cũng đi xem thử?”
Phi Sa nhíu mày, mặt đầy sự mệt mỏi: “Tớ không hứng thú, cậu đi đi.”
Lê Tu cho rằng Phi Sa bôn ba đường xa nên thấy mệt, không tiếp tục khuyên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận