Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 238: Ánh mắt đó, giống như nhìn thấy địa ngục sâu thẳm 2

Hạnh Tử nói, bình thường Tiểu Gia hay qua lại giữa thế giới Tro Bụi và thế giới Hắc Ám, đều là hình thái ngựa con cà tím.
Nếu đến thế giới Hắc Ám, hình thái tự vệ của cậu sẽ thăng cấp thành hình thái cao cấp.
Vốn Tiểu Gia muốn trực tiếp biến hình ngay tại chỗ cho Lộ Dao xem, nhưng bị cô ngăn lại.
Trời mới biết được, lúc này trong mắt cô ngựa con cà tím giống như tồn tại của chữa lành.
Hạ Chí Ý và Trang Lương tiến vào từ trong cánh cửa đen, ở trung tâm của không gian đen, có một cái bàn tròn, bố trí ba cái ghế.
Hai người đến ngồi xuống, trong lòng Hạ Chí Ý thầm nghĩ, không thể để lộ ra, lát nữa phải biểu hiện thận trọng, thành thục.
Tự thôi miên bản thân một lúc, trong lòng anh ta lại mơ mộng hão, nói không chừng cô Lộ từng xem phim của mình, nếu là người hâm mộ của anh ta thì càng dễ nói rồi.
Bộ phim kia vừa hot không lâu, hot trên cả nước, đến nước ngoài cũng hơi hot, không thể nào cô Lộ không biết.
Nói không chừng lát nữa, cô Lộ sẽ nhận ra anh ta, muốn chữ ký của anh ta, thậm chí chủ động đưa ra đề xuất dẫn anh ta đến thế giới Hắc Ám... Cứ nghĩ như thế, hình như Hạ Chí Ý đã không còn căng thẳng nữa.
“Bọn họ đến rồi.” Mặt Trang Lương trắng bệch vỗ Hạ Chí Ý, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đến đây một chuyến.
Rõ là đã biết Lộ Dao không dễ chọc, hắn ta cứ không chịu nhớ, trong lòng chờ may, đúng là sắp quỳ xuống rồi.
Hạ Chí Ý cũng nghe thấy tiếng bước chân, lúc nhìn qua, khuôn mặt cũng trắng bệch.
Rất nhiều năm sau, khi Hạ Chí Ý và Trang Lương nhớ lại một màn này, vẫn không nhịn nổi sợ hãi.
Dùng lời của Hạ Chí Ý để hình dung: Ánh mắt đó, giống như nhìn thấy địa ngục sâu thẳm.
Lộ Dao dùng ảo thuật lấy một cái đầu lâu che mặt, bước đến phía trước.
Một đám NPC đứng sau xếp hàng chỉnh tề như thể rập khuôn.
Đám NPC bước đi không có tiếng, màu đen khổng lồ trong căn phòng, chỉ có tiếng bước chân của Lộ Dao nhưng khí thế vô cùng hiên ngang.
Bàn tay Hạ Chí Ý đặt ở dưới bàn nhéo chân, muốn khống chế đôi chân đang run rẩy, nhưng lại phát hiện đến cả tay anh ta cũng đang run lẩy bẩy.
Anh ta quay đầu nhìn Trang Lương, sắc mặt của đối phương còn trắng bệch hơn cả anh ta.
Lộ Dao phát hiện khách đã đến, bước chân cũng nhanh hơn, kéo ghế ngồi xuống chủ động chào hỏi: “Chào buổi trưa hai vị khách, để hai vị chờ lâu rồi.”
Đám NPC đứng sau lưng Lộ Dao, lần đầu tiên gặp con người bên ngoài trò chơi ngoại trừ chủ quán, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ, cảm thấy rất mới mẻ.
Hai người này đang run rẩy, giống như động vật nhỏ yếu ớt rơi vào chiếc bẫy của thợ săn.
Trang Lương phản ứng lại trước, nỗ lực không chế cảm xúc, cố gắng bình tĩnh đáp lời: “Chào cô Lộ.”
Gặp Lộ Dao vài lần, coi như là từng gặp mặt, hắn ta có thể nhận ra.
Lộ Dao đeo mặt nạ hoàn toàn chỉ là vì cho hợp với phong cách của đội ngũ, không hề phủ nhận: “Ngài Trang, đã lâu không gặp.”
Nói rồi đẩy huyễn giới ra: “Mời kiểm nghiệm. Nếu không có vấn đề, tiền hàng rõ ràng.”
Trang Lương cầm lên nhìn một cái, gật đầu với Hạ Chí Ý, sao dám nhắc đến chuyện gì?
Hạ Chí Ý lập tức lôi ra bốn thùng da dưới bàn, đẩy đến trước mặt Lộ Dao.
Thanh, Xích, Bạch Minh và Hạnh Tử bước lên trước, mở thùng ra.
Trang Lương và Hạ Chí Ý run rẩy, miễn cưỡng lắm mới không để quá thất thố.
Lúc này, bọn họ cách mấy loại NPC đáng sợ nhất trong thế giới Hắc Ám chưa tới nửa bước, quá đáng sợ.
Trước kia Trang Lương nghe Kỳ Giác nói Lộ Dao có thể khống chế NPC, vừa kinh ngạc lại ngưỡng mộ.
Nhưng cũng không thể tưởng tượng ra cảnh cụ thể, hôm nay coi như là được chứng kiến rồi.
Lộ Dao có ý tốt an ủi: “Họ không có ác ý, chỉ là hơi tò mò.”
Trang Lương và Hạ Chí Ý: ... Chúng tôi đều là người bình thường, thật sự không có thú vị chỗ nào hết, xin đấy đừng tò mò nữa!
Đếm tiền hàng xong, đám NPC đóng hộp, trực tiếp cầm đi.
Lộ Dao cũng đứng lên, chuẩn bị rời đi: “Giao dịch hoàn thành. Chúc hai vị vui vẻ!”
Trang Lương và Hạ Chí Ý: ...
Cánh cửa đen đằng sau biến mất, Hạ Chí Ý nhũn cả chân, mềm yếu ngã lên đất: “Rốt cuộc cô ấy là người thế nào? Sao anh lại biết cô ấy?”
Cả bộ vest của Trang Lương ướt đẫm mồ hôi, tay nắm chặt đấm tường, thở phào một hơi: “Cô ấy là người thế nào, tôi cũng muốn biết. Bây giờ đã hiểu ý của tôi rồi chứ? Đừng trêu chọc cô ấy.”
Hạ Chí Ý ngẩn người gật đầu, không nói ra được lời nào nữa.
Những thứ kia đã bị anh ta ném vào nơi sâu nhất trong ký ức, không bao giờ muốn lật lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận