Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 379: Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái! 1

Bệnh viện đa khoa Thành Lan, tầng 19, phòng bệnh VIP.
Cửa sổ được mở hơn một nửa, gió thổi qua rèm cửa sổ.
Tần Mộng ngủ trên giường, cảm giác hai má có hơi ngứa, ý thức hoảng hốt, kêu lên một tiếng: "Cà Ri Ngọt, đừng liếm nữa."
“Cà Ri Ngọt là ai?" Trợ lý Triệu ngồi ở bên giường, đẩy mấy sợi tóc bay loạn trên mặt Tần Mộng.
Đột nhiên Tần Mộng mở mắt ra, mang theo vẻ mờ mịt vừa tỉnh ngủ, nghiêng đầu nhìn thấy trợ lý, giọng nói khàn khàn: "Tôi ngủ được bao lâu rồi?”
Triệu Quỳnh nhìn đồng hồ: "Bây giờ là năm giờ chiều.”
Tần Mộng nhíu mày, mới ba tiếng.
Cô ấy luôn cảm thấy mình lang thang ở đâu đó trong một thời gian dài, nhưng cô ấy lại không thể nhớ.
Giống như một giấc mơ kỳ lạ và đặc biệt.
Tần Mộng giơ tay lên, bỗng nhiên phát hiện cổ tay trống rỗng, kinh ngạc nói: "Vòng tay của tôi đâu?”
Trợ lý Triệu sửng sốt: "Có phải là ở tay kia không?"
Tần Mộng giơ hai tay lên: "Không có, tôi vẫn luôn đeo nó trên tay trái."
Sắc mặt trợ lý Triệu trở nên khó coi: "Nơi này là phòng bệnh VIP, cũng sẽ không có người lấy cắp vòng tay chứ?”
Nếu như là trước đây thì Tần Mộng đã nổi giận rồi.
Chiếc vòng tay đó là một chiếc vòng tay đá quý mà cô ấy rất thích, tuy nó không đắt tiền nhưng phong cách lại rất tươi tắn, rất dễ làm trái tim thiếu nữ của cô ấy rung động.
Trợ lý Triệu cũng đang len lén nhìn sắc mặt của cô ấy.
Sau khi Tần Mộng bị thương phải nhập viện thường xuyên nổi nóng. Không có việc gì cũng có thể xảy ra chuyện, chiếc vòng tay bị mất, chẳng biết cô ấy sẽ làm loạn như thế nào đây.
Đầu cô ấy cũng đâu có lớn như thế.
Tần Mộng sờ sờ trong túi áo, lấy ra một tờ giấy.
"Chủ cửa hàng Lông Xù - Lộ Dao đã tự tay viết, cô Tần Mộng đã nạp 18.000 đồng vào cửa hàng này, đã tiêu mất 300 đồng. Số tiền còn lại là 17.700 đồng.”
Bên cạnh chữ ký của chủ tiệm, còn có một dấu ấn móng vuốt mèo nho nhỏ.
Tần Mộng nhíu mày nhìn trong chốc lát, tâm trạng kỳ lạ lại trở nên bình tĩnh, chậm rãi gấp tờ giấy lên: "Bỏ đi, có thể là tôi tiện tay để ở chỗ nào đó, nói không chừng một ngày nào đó đột nhiên tìm lại được. Cô đã luôn chăm sóc tôi, cũng rất cực khổ rồi, đi ăn tối rồi về nghỉ ngơi đi.”
Vẻ mặt trợ lý Triệu kinh ngạc, Tần Mộng không nổi giận, còn để cho cô ta đi nghỉ ngơi.
Tần Mộng không muốn giải thích, cô cũng nói không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ là bỗng nhiên tâm trạng trở nên rất thoải mái.
Chờ trợ lý Triệu rời đi, Tần Mộng lại lấy tờ giấy kỳ quái kia một lần nữa ra, nhìn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, đầu ngón tay vuốt ve dấu móng vuốt mèo phía dưới bên phải, tâm trạng liền trở nên vừa mềm mại vừa thoải mái.
Giấc ngủ này thật sự rất thoải mái.
Biển rác, cửa hàng Lông Xù.
Lộ Dao nhặt rác về, lại mang về một đám nhím biển tươi và cua.
Theo sau là con cá đuối nhỏ và một con bạch tuộc dừa chưa từng thấy trước đây.
Trong cửa hàng có Cơ Phi Mệnh trông, còn có hai vị khách nằm sấp trên mặt đất chơi đùa cùng với đám mèo con.
Đây là việc làm gần đây nhất trong cửa hàng.
Mỗi ngày Lộ Dao đều kiên trì lặn xuống biển nhặt rác vào buổi sáng và buổi chiều, thuận tiện cùng với đám cá đuối nhỏ đến gần đàn cá tự kỷ "đi biển bắt hải sản", mời chào khách.
Đàn cá tự kỷ rất nhiều, mức độ tự kỷ của chúng không giống nhau, mỗi ngày sẽ có vài con bị một người một cá hấp dẫn.
Bởi vì tò mò tìm thấy một cửa hàng Lông Xù, dần dần trở thành khách quen trong cửa hàng.
Một số người chơi đùa trong cửa hàng, nhanh chóng biến thành bong bóng bay đi.
Một số người nhiều lần ghé thăm cửa hàng Lông Xù nhưng vẫn không thể rời đi.
Đỗ Thanh Mỹ chính là loại thứ hai.
Ngày Tần Mộng biến thành cá hải quỳ ở trong cửa hàng rời đi, Đỗ Thanh Mỹ cũng điên cuồng muốn rời đi.
Cố gắng hai, ba ngày cũng không có hiệu quả, cô ấy hoàn toàn mặc kệ, còn tự giới thiệu mình với Lộ Dao làm nhân viên bán hàng.
Mỗi ngày cá đuối nhỏ sẽ đi cùng để lặn biển, hỗ trợ mời chào khách, tận tâm tận lực còn có thể tạo bầu không khí.
Lộ Dao hứa sẽ thuê cô ấy làm nhân viên bán hàng cho đến khi cô ấy muốn đi thì mới thôi.
Lộ Dao mở cửa hàng ra, nghiêng người để bạch tuộc dừa đi vào trước, đây là khách mới.
Cách phân biệt giữa cá thông thường và "người cá" rất đơn giản, cá có vết thương chữ thập đỏ tươi trên cơ thể là khách, còn cá không có vết thương tương đương là nguyên liệu nấu ăn.
Bạch tuộc dừa sống trong vùng cát sỏi dưới đáy biển, luôn tìm kiếm vỏ phù hợp để bảo vệ các chi mềm mại của nó.
Nhưng nó thích sử dụng vỏ dừa như một ngôi nhà, vì vậy nó còn được gọi là bạch tuộc dừa.
Thậm chí nó còn có thể tự xây dựng nhà của mình khi không có vỏ thích hợp, lon hoặc vỏ dừa gần đó đều được.
Đây là một con bạch tuộc rất cố chấp với ngôi nhà của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận