Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 761: Vượt thời gian cùng thầy Alfred 1

Tiêu Trạch cảm thấy phạm vi tầm nhìn không đúng lắm, hàng rào trở nên rất cao, bậc thang rất dài và rất rộng, cúi đầu nhìn thấy giày dưới chân thì chợt sững sờ.
Anh ấy mang một đôi giày kiểu dáng rất cũ trên chân, lại nhìn tay của mình, mập mạp ngắn ngủn, quần áo cũng là quần yếm trẻ em.
Tiêu Trạch loáng thoáng hiểu ra cảnh ngộ của mình.
Anh ấy có thể quay về trong cơ thể lúc năm tuổi, nhưng xung quanh lại không thấy Lộ Dao đâu.
Không phải cô nói muốn bổ túc thời thơ ấu cho anh ấy sao?
Người đâu?
Không biết có phải chịu sự hạn chế về tư duy lúc năm tuổi không, mà Tiêu Trạch ở trong cơ thể trẻ con này, không muốn nhúc nhích, cũng không muốn đi chỗ khác.
Anh ấy ngẩn người ngồi tại chỗ, dần dần cảm thấy mệt mỏi, tựa vào thú nhồi bông gấu trúc chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Trạch cảm thấy trên tay hơi mềm mềm ướt ướt, còn rất ngứa, từ từ mở mắt ra, giật mình: “Anh là ai?”
Một bé rồng đen chỉ to bằng một nửa thú nhồi bông gấu trúc ngồi xổm bên cạnh Tiêu Trạch, lúc nãy đang cúi đầu liếm tay cậu ấy, thấy cuối cùng cậu ấy cũng tỉnh thì vỗ đôi cánh nhỏ lấp lánh màu đen huyền, chậm rãi bay lên không trung, cân bằng tầm nhìn với Tiêu Trạch: “Tôi là Alfred, giáo viên bổ túc của cậu.”
Tiêu Trạch chớp chớp đôi mắt tròn xoe, không hiểu lắm, chỉ nói: “Em đang chờ mẹ.”
Bạn nhỏ rất ngơ ngác, cũng không hề thấy bé rồng béo đột nhiên xuất hiện trước mắt mình sai chỗ nào.
Đôi mắt của Alfred là màu xanh thẳm, lúc quơ cánh, chi trước nhỏ nhắn cuộn lại trước ngực: “Nhóc đầu đinh, nói theo tôi, “thầy Alfred”.”
Tiêu Trạch đầu đinh ôm chặt thú nhồi bông gấu trúc, lặng lẽ nhích qua bên cạnh chút, nhỏ tiếng nói: “Hầy... Al... Fre...”
Alfred lại dạy mấy lần, cuối cùng cũng dạy được Tiêu Trạch đầu đinh biết đọc tên anh ấy, coi như giới thiệu bản thân xong.
Anh ấy bay mệt rồi, chậm rãi đáp xuống, ngồi xuống cạnh Tiêu Trạch đầu đinh: “Nhóc đầu đinh, tôi là ai nào?”
Tiêu Trạch: “Thầy Alfred.”
Alfred hài lòng gật đầu: “Ngoại trừ đợi mẹ ra, cậu có chuyện gì muốn làm không?”
Tiêu Trạch đầu đinh lắc đầu.
Alfred tựa lên người Tiêu Trạch: “Được rồi, vậy tôi ở với cậu.”
Tiêu Trạch đầu đinh vẫn mặt mày ngờ nghệch, lại nhích qua chỗ bên cạnh chút nữa.
Lần này là muốn để thầy Alfred tiến đến.
Thầy Alfred tròn tròn mũm mĩm, rất đáng yêu.
Tiêu Trạch đầu đinh không hề sợ hãi, thậm chí cảm thấy khá quen mắt, hình như đã từng gặp đâu đó rồi.
Nhưng cậu ấy nghĩ ngợi một lát, không nhớ ra được cũng không nhọc nhằn nữa.
Buổi chiều ấy, Tiêu Trạch đầu đinh không chờ được mẹ.
Bạn nhỏ khác được cha mẹ đón đi, cậu ấy vẫn ngồi trên bậc thang, ôm thú nhồi bông gấu trúc trong tay, thầy Alfred đang ngồi bên cạnh.
Dì bảo mẫu đến gọi Tiêu Trạch về, thầy Alfred chẳng thấy đâu nữa.
Tiêu Trạch tìm mấy vòng gần hàng rào dây thường xuân, không tìm thấy.
Cuối cùng bị dì bảo mẫu cưỡng chế ôm về Trung tâm chăm sóc giáo dục.
Ăn cơm tối xong, bạn nhỏ ở nội trú khác đang chơi đùa trong phòng đồ chơi, Tiêu Trạch ngồi ngơ ngác trong góc.
“Bịch- Aishh! Nhóc đầu đinh-” Một giọng nói từ ngoài phòng đồ chơi truyền đến.
Tiêu Trạch đầu đinh xoay đầu, thấy chiếc đuôi béo ú nhét qua khe cửa, vẩy nhẹ.
Thầy Alfred!
Tiêu Trạch đầu đinh đứng dậy đi ra cửa.
Quả nhiên thầy Alfred ở ngoài cửa, hai chi trước thô ngắn dùng sức bấu lấy tay cầm của túi nilon: “Nhóc đầu đinh, nhanh lên, đi theo tôi.”
Túi nilon lơ lửng giữa không trung còn to hơn thầy Alfred, mùi hương quen thuộc từ trong túi bay ra.
Tiêu Trạch hít hít mũi, vô thức nuốt nước bọt, kéo cửa ra, theo thầy Alfred ra ngoài.
Họ băng qua hành lang, đến nhà ăn dùng cơm thường ngày.
Bàn nhỏ trong nhà ăn ngay hàng thẳng lối, ghế dựa cũng là bản dành cho trẻ em.
Không có đèn, xung quanh tối đen như mực, Tiêu Trạch hơi sợ.
Alfred bay ra phía trước: “Nhóc đầu đinh, chỗ này tối quá. Cậu có thể nghĩ cách giúp thầy chiếu sáng không?”
Tiêu Trạch khổ não gãi đầu, sau đó cẩn thận dè dặt thò ngón tay ra, ngón tay tỏa ra ánh sáng hơi yếu: “Thế này được không?”
Alfred dùng sức vỗ cánh: “Không tồi, đẹp y như đom đóm ấy. Chúng ta đến bên cửa sổ nhé!”
Tiêu Trạch mím môi, cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Trước giờ không có ai hình dung siêu năng lực của cậu ấy như vậy cả.
Đêm nay ánh trăng không tệ, ánh mắt thuận theo khung cửa sổ rải xuống, chiếu sáng một vùng nhỏ trước cửa sổ.
Alfred đặt túi nilon lên bàn, hơi thở ra: “Mệt chết rồi.”
Tiêu Trạch ngồi ở một bên, dè dặt giơ ngón tay ra, chọt nhẹ vào bụng của Alfred.
Mềm mềm, rất ấm.
Alfred hít một hơi, lại đứng dậy dùng móng khều túi nilon ra: “Nhóc đầu đinh, mở ra xem thử.”
Thật ra Tiêu Trạch đã ngửi ra rồi, những vẫn làm như không biết mà mở hộp giấy trong túi ra, nhìn thấy hamburger, khoai tây chiên và sữa đậu nành vẫn còn nóng hổi, biểu cảm kinh ngạc: “Quao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận