Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 571: Nhiệt tình giới thiệu 4

“Vì sao ngài Trịnh lại muốn có “Thần Chi Lệ”?” Lộ Dao hỏi.
Thời còn trẻ Trịnh Tân Thành bận lo cho sự nghiệp nên kết hôn trễ, mới vừa có được một đứa con.
Vợ là thai phụ cao tuổi, con sinh non, các cơ quan trong cơ thể chưa phát triển hoàn toàn, có thể chết non bất cứ lúc nào, bây giờ đang được nuôi trong lồng ấp ở bệnh viện.
Ông ta vốn tưởng rằng đã không còn hy vọng, nhưng lại vô tình đọc được tin đồn về "Thần Chi Lệ" ở trên mạng.
Trịnh Tân Thành đã xác nhận đi xác nhận lại rằng tin đồn đó không phải là vô căn cứ, ông ta tìm người đã lấy được "Thần Chi Lệ" ở biển sâu, muốn mua lại với giá cao.
Nhưng dù đã ra giá rất cao, đối phương vẫn từ chối.
Người nào ở trên mảnh đất này cũng là tín đồ của nữ thần biển sâu, không muốn nhường thần vật có vương hơi thở của nữ thần cũng là chuyện bình thường.
Trịnh Tân Thành lại rơi vào tuyệt vọng, muốn đi tới cửa hàng thần kỳ dưới biển sâu, nhưng dù đã thử rất nhiều cách vẫn không thành công.
Lần này bỗng nhiên lại nhận được tin của Ôn Tĩnh Di.
Nguyện vọng của ông ta rất đơn giản, muốn đứa con sinh non của mình được nữ thần che chở, được bình an lớn lên.
Lộ Dao cảm thấy yêu cầu này không hề quá đáng, thứ mà Thuý Hoàng Tinh bảo vệ chính là con dân của thế giới này.
Khi bản thân cô nghe thấy nguyện vọng như vậy, chắc chắn sẽ không do dự mà đồng ý.
Nói cho cùng, Thần Chi Lệ cũng là nước mắt của Thần Minh, có tác dụng cứu người chết đuối.
Lộ Dao sờ lắc tay ngọc trai trên cổ tay mình, bỗng nhiên ngọc trai đen phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Lộ Dao nghĩ tới điều gì đó: “Ngài Thuý Hoàng Tinh đã nghe được nguyện vọng của ông, vậy cứ giao dịch theo cách mà ông muốn đi.”
Trịnh Tân Thành ngẩn người, nước mắt lưng tròng, liên tục nói: “Cảm ơn, cảm ơn cô!”
Lộ Dao lấy ra một Thần Chi Lệ từ kho hàng tùy thân ra, tiện tay xâu thành một chiếc vòng cổ bằng thần lực màu vàng, đưa cho ông ta: “Đừng cảm ơn tôi, đây là ý của ngài Thuý Hoàng Tinh. Nhưng nhờ ông đừng tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài.”
Trịnh Tân Thành cẩn thận nhận lấy vòng cổ Thần Chi Lệ, trịnh trọng nói: “Tôi xin nhân danh mẹ Thuý Hoàng Tinh, hứa sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay.”
Cuối cùng là không cần bán rương ngọc trai cũng mua được ba bộ phim ở thành phố Dạ Quang.
Lộ Dao xác nhận chỉ đổi Thần Chi Lệ lấy bản quyền ba bộ phim, không cần thêm gì khác.
Trịnh Tân Thành không cần đưa tài sản, cuối cùng hứa rằng nếu cửa hàng Lông Xù cần mua bản quyền hoặc có việc khác cần giúp đỡ, nhà họ Trịnh sẽ dốc hết sức để trợ giúp.
Trên đường trở về, vì không cần phải bán ngọc trai, hải cẩu con cảm thấy mình không giúp gì được cho bà chủ nên tâm trạng không được tốt.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, thời gian vẫn còn sớm.
Lộ Dao lại dẫn cậu ấy tới cửa hàng trang sức một chuyến.
Lệ Lệ muốn bán cả rương ngọc trai, bà chủ nở nụ cười khổ.
Ngọc trai thuần thiên nhiên dưới biển sâu tròn trịa không tì vết, viên nào cũng có đường kính trên mười lăm milimet, tất cả đều có màu trơn bóng, chất lượng có thể nói là hoàn hảo.
Bình thường, chủ quán rất khó để tiêu thụ được một rương này, nhưng chất lượng này quá hấp dẫn, đặc biệt là thợ kim hoàn, căn bản là không thể kiềm chế trước nguyên liệu cao cấp này.
Cuối cùng, chủ tiệm châu báu cắn răng mua hết một trăm viên, tiêu hết sáu triệu đồng.
Bán đi một nắm ngọc trai nhỏ, cuối cùng thì tâm trạng xấu của hải cẩu con cũng tan biến.
Trên đường thấy một quán ăn vặt, đôi mắt Lệ Lệ không khỏi nhìn ngó.
Lộ Dao thấy hải cẩu con muốn ăn, bé rồng đen cũng rất tò mò.
Dù sao cũng vừa có sáu triệu, hải cẩu con lại hiếm khi nào được đi một lần, muốn ăn thì cho ăn thôi.
Sau khi mua cho Lệ Lệ và bé rồng đen, Lộ Dao thẳng tay mua thêm mấy chục phần mang về cho các nhân viên ở các cửa hàng khác nếm thử.

Triều Vũ Đại, dưới chân chùa Vĩnh An.
Tần Tam Vi đang múc nước từ dưới giếng lên, chuẩn bị giặt bộ quần áo vừa thay tối hôm qua.
Hắn là tú tài, vào kinh đi thi từ ba năm trước, sau khi thi rớt vẫn luôn trú tại chân núi gần chùa.
Căn phòng là tài sản của chùa Vĩnh An, chỉ thu một khoản tiền nhỏ, chuyên cung cấp nơi ở cho học sinh nghèo.
Tần Tam Vi ôm chí công thành danh toại, không thi đậu thì không về quê.
Sau khi thi rớt, hắn ta dựa vào nguồn thu ít ỏi từ việc chép sách để nuôi sống bản thân, cuộc sống rất bần cùng và vô vọng.
Có tiếng ồn ào ở ngoài sân, hình như có rất nhiều người đang tranh luận gì đó.
Tiền thuê phòng rất rẻ, một trong những khuyết điểm của nó là khả năng cách âm rất kém.
Chỉ cần hàng xóm có chút tiếng động là đã làm phiền người khác không thể tĩnh tâm được rồi.
Tần Tam Vi đã có oán hận trong lòng từ lâu, chính vì những người hàng xóm phiền phức này nên hắn thường xuyên không thể tĩnh tâm để đọc sách được.
Hắn không quan tâm tới chuyện ầm ĩ ở bên ngoài, chỉ lo giặt quần áo của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận