Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 840: Không nhịn được muốn bắt cóc cô đi 1

Không nhịn được muốn bắt cóc cô đi 1
Hồ Tiêu từ thang máy đi ra, chần chừ giây lát mới nhấc chân đi đến quầy lễ tân.
Khi đến gần, cậu cũng không gọi người, mặt mũi nhăn lại, cả người trên dưới đều là sự buồn phiền: “Sao mẹ lại đến rồi?”
Trần Tĩnh xoay người qua, đánh giá toàn thân đứa con trai đã một năm không gặp, sắc mặt đơ cứng: “Mẹ đến thăm con.”
Hồ Tiêu trốn ra khỏi nhà, hơn một năm không thấy họ đến tìm, giờ cứ khăng khăng đến.
Giọng nói thiếu niên đè nén sự oán giận: “Không có gì để thăm hết.”
Trần Tĩnh trầm tĩnh hơn rất nhiều so với hồi trẻ, đối với thái độ của Hồ Tiêu đã quen như thường, dẫn cậu đến quán cà phê bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, Trần Tĩnh nói: “Mẹ ly hôn với cha con rồi.”
Vẻ mặt Hồ Tiêu thẫn thờ, tầm nhìn rơi lên bọt sữa trong ly trà, không phản ứng.
Trần Tĩnh cau mày nhìn cậu, dời tầm nhìn đi, xuyên qua cửa kính trông ra bên ngoài: “Hiện tại con đang ở Trung tâm bổ túc gì đó, sống vẫn ổn chứ?”
Hồ Tiêu lạnh lùng cười: “Con đã ký đơn đồng ý làm vật thí nghiệm, chờ bổ túc thêm hai lần nữa sẽ không đến Trung tâm bổ túc nữa. Sau này lấy thân phận vật thí nghiệm làm chuột bạch ở viện nghiên cứu Siêu Năng, mãi đến khi bị sử dụng chẳng còn lại gì.”
Lời vừa nói ra, nét vui vẻ trên mặt Hồ Tiêu thoáng chốc lại thấy mờ mịt.
Dù kết thúc bổ túc ở Trung tâm bổ túc trẻ em, cậu trở thành vật thí nghiệm, cuộc đời thật sự có thay đổi tốt sao?
Hình như cậu đi từ một cái lồng này vào một cái lồng khác.
Trần Tĩnh sẽ không thương tiếc cậu, ánh mắt thờ ơ y hệt thiếu niên ở đối diện.
Bà ta nói đến thăm cậu, hình như thật sự chỉ nhìn cậu một cái.
Giữa hai người đã không có gì để nói, nhất là mấy năm nay. Người phụ nữ đứng dậy rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hồ Tiêu đưa mắt tiễn bà ta ra khỏi quán cà phê, đi đến bên ngoài, vẻ mặt hoang mang mà bất thình lình, không hiểu bà ta đến chuyến này rốt cuộc là ý gì.
Mà nghe ý trong lời nói của bà ta, hình như là quen bà chủ?
Sao Lộ Dao lại liên lạc với Trần Tĩnh?
Hồ Tiêu nhớ ra nội dung bổ túc buổi sáng, chợt hiểu ra.
Vị trí, tình hình công ty của người đàn ông kia, không làm điều tra thực địa, sẽ không rõ mồn một đến thế.
Đó là thứ không tồn tại trong ký ức của cậu, nếu là người khác có thể sẽ kể lại, nhưng bà chủ sẽ không.
Hồ Tiêu bỗng phát hiện, dù có bằng lòng hay không, hình như cậu bắt đầu không thể khống chế mà tin tưởng một người rồi.
Cậu giơ tay nắm lấy lồng ngực, lúc giao phó sự tin tưởng, cả sự kỳ vọng cũng sẽ luôn vô thức quăng lên người đó.
Mà những tháng ngày sau, sẽ luôn là lúc chào đón nỗi thất vọng.
...
Trung tâm bổ túc trẻ em.
Hai giáo viên bổ túc đã dần dần thích ứng được du hành xuyên thời gian, Lộ Dao định phân chia nhiệm vụ bổ túc. Có điều trước đó, bà chủ cảm thấy một phòng bổ túc lớn không tiện lắm, nhất là sau này giáo viên phải chia nhau đón tiếp học sinh, đa số học sinh bổ túc không quen việc mổ xẻ khốn cảnh của mình cho mọi người nhìn, thế là định thăng cấp phòng bổ túc.
Lộ Dao men theo phòng bổ túc lớn vẽ nguệch ngoạc một vòng: “Tôi định cách ra sáu văn phòng nhỏ ở hai bên trái phải, làm văn phòng riêng của các giáo viên. Phòng tài liệu và phòng khách liên thông nhưng phải dùng thủy tinh phân ra, sau đó lại tuyển thêm một nhân viên quản lý tài liệu. Phòng giám sát bổ túc cũng bố trí trong phòng tài liệu, đến lúc ấy sẽ có một nhân viên giám sát nhậm chức.”
Lúc trước Bạch Di thấy nên có khu vực làm việc riêng cho giáo viên bổ túc, không ngờ bà chủ nhanh vậy đã nghĩ ra, không nhịn được nói: “Phòng dạy này của chúng ta không tính là cực kỳ lớn, mở sáu phòng làm việc còn thêm phòng tài liệu, phòng giám sát, có phải quá chật không?”
Tạ Mạc Lâm cũng nói: “Tạm thời tính cả Hiểu Hiểu cũng mới có bốn giáo viên bổ túc, bốn phòng làm việc là đủ rồi. Dù như vậy, nhiệm vụ tu sửa cũng không nhẹ, sợ là phải kéo dài khoảng một tuần.”
Ý kiến của họ rất thực tế, không gian của phòng học bổ túc thật sự không đủ rộng, mặt tường đối diện cửa sửa thành phòng tài liệu và phòng giám sát, còn phải chiếm không ít không gian.
Lộ Dao lắc đầu: “Không sao đâu, tôi có kinh nghiệm, chắc chắn đủ. Cũng không cần mời công ty sửa chữa, cửa hàng đều là tự tôi làm, mọi người không cần phí tâm, ngày mai có thể hoàn thành sửa chữa rồi.”
Bạch Di và Tạ Mạc Lâm nhìn nhau, đều không nói thêm gì.
Bà chủ là một câu đố, năng lực cũng là câu đố.
Nhưng trong thời gian họ nhậm chức, phàm là chuyện cô nói “được” thì cô đều làm được.
Giống như những gì bà chủ nói, cô có kinh nghiệm.
Bạch Di càng rõ ràng hơn đối với loại cảm nhận này, suy cho cùng, cô ấy biết bà chủ sở hữu cả con phố thương mại. Hơn nữa nghe nói những cửa hàng kia giống với Trung tâm bổ túc, thông đến những dị giới khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận