Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 858: “Bởi vì tôi có tiền.” 3

“Bởi vì tôi có tiền.” 3
Lộ Dao đoán chừng ý của bọn họ rồi thoải mái nói: "Hai người muốn xin nghỉ phải không? Muốn nghỉ mấy ngày? Gọi cho Cửu Hoa bên phía cửa hàng Lông Xù nói một tiếng đã nhé. Tiểu Cơ giao nhẫn lại cho Phó Trì đi, lát nữa tôi sẽ nói lại với anh ta."
Vẻ mặt Cơ Phi Mệnh hơi sốt ruột: "Bà chủ, không phải chúng tôi muốn xin nghỉ mà là cô cần phải chuẩn bị trước vì rất có thể ngài trẻ kia tới là để gặp cô đấy. Vừa rồi, một người em trong tộc đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng người trẻ mới nhận chức kia không thể nào di chuyển bằng phương tiện giao thông được, thần lực của hắn ta đối lập với nền văn minh hiện đại. Thần lực của ngài trẻ này rất phi thường, không phải là một người trẻ bình thường đâu."
Lộ Dao nhíu mày, mặt đầy vẻ "chuyện này thì liên quan gì đến tôi".
Cơ Phi Mệnh hít vào một hơi thật sâu rồi bất đắc dĩ nhìn Lộ Dao: "Bà chủ, tôi có thể khẳng định rằng người trẻ tới đây là vì cô. Để có được thần cách, hắn ta sẽ đích thân tới chém chết cô."
Thần linh không thể giết người bình thường được, chỉ có thể hạ thần phạt xuống thôi. Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn ta không thể chém giết yêu quái.
Trong lòng Cơ Phi Mệnh vốn đã có suy đoán từ trước. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người trẻ, suy đoán đó lại càng được chứng thực.
Bà chủ chính là trở ngại trên con đường thành Thần của người trẻ.
Làm việc với bà chủ đã mấy tháng rồi nên trong lòng ông ta biết rõ bà chủ không phải yêu quái gì cả.
Như vậy thì có còn một cách nói, đó là sự tồn tại của bà chủ vi phạm quy tắc ở chỗ này nên bị coi là tai hoạ cần phải tiêu diệt.
Chuyện này cũng không phải là do lỗi sai của cô mà chỉ là vì cô không hợp với quy tắc ở thế giới này, không nên tồn tại trên cõi đời này mà thôi.
Cô và con đường này đều là như vậy hết.
Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm đều biết lựa chọn tốt nhất vào lúc này là gì, nhưng bọn họ không thể hạ quyết tâm được. Lần lữa mãi đến lúc này, thậm chí bọn họ còn muốn cùng đi lên chiến đấu với bà chủ.
Luôn sống qua ngày theo nề nếp quy củ không khỏi quá là không thú vị.
Cơ Phi Mệnh buồn bã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí ông ta còn vạch ra xong kế hoạch rồi.
Thế nhưng sau lần nhắc nhở trịnh trọng lần trước, bà chủ vẫn thường để lộ dáng vẻ không quan tâm như này khiến Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm phải nhìn nhau không nói nên lời.
Lộ Dao kiên nhẫn nghe xong lời trần tình của Cơ Phi Mệnh, sững người ra một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Hai người muốn giết chết người trẻ ư?"
Cái này hẳn cũng có thể xem là "giết thần" nhỉ?
Cô nhớ trước kia Thuý Hoàng Tinh đã từng nói rằng thần linh mà chết thì thế giới sẽ sụp đổ, tai hoạ không ngừng ập tới.
Lộ Dao chợt nhớ tới vị thần cũ đã ngã xuống bên phía khu phố thương mại. Tại sao thế giới đó không phát sinh tai hoạ? Thậm chí còn nhanh chóng xuất hiện người trẻ kế nhiệm nữa chứ.
Lộ Dao không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc vị thần cũ đã chết như thế nào, vào lúc nào vậy?"
Cơ Phi Mệnh nhìn Lộ Dao rơi vào trầm tư, còn tưởng rằng cô đang suy nghĩ đến chuyện người trẻ, ai ngờ cô lại tò mò chuyện này.
"..."
Cơ Chỉ Tâm thấy chú mình vừa tức giận vừa sốt ruột đến nỗi sắp nội thương thì không nhịn được trả lời: "Bà chủ, chuyện quan trọng nhất trước mắt là người trẻ."
Thấy không hỏi được gì, Lộ Dao tạm thời đè nghi vấn này xuống rồi gõ vào hệ thống: "Tôi nên quan tâm đến chuyện này không?"
Hệ thống cũng không biết rõ thân phận của người trẻ này nhưng vì một số nguyên nhân nên cái lưng của nó vẫn rất thẳng: [... Mục tiêu của chúng ta chỉ có mở cửa hàng mà thôi, không cần phải để ý đến những chuyện khác.]
Lộ Dao gật đầu trong lòng rồi bình tĩnh nhìn lại hai chú cháu Cơ thị: "Hai người yên tâm đi, không có việc gì đâu. Chỗ này chỉ là một khu phố thương mại bỏ hoang, kinh doanh mấy cửa hàng chẳng làm ăn được gì thôi mà, sao lại thu hút được sự chú ý của người trẻ chứ?"
Cơ Phi Mệnh than thở: "Cô vẫn không tin chúng tôi."
Đôi mắt của ông ta cực kỳ đau thương, còn lộ ra một chút uất ức khó mà hình dung nổi.
Cơ Chỉ Tâm nghiêng đầu qua chỗ khác không dám nhìn nữa, sợ mình không nhịn được cười.
Lộ Dao bị ông ta nhìn chằm chằm nhìn một hồi thì chịu thua: "Được rồi được rồi, tôi tin tôi tin. Theo ý hai người thì nên làm cái gì bây giờ? Tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp."
Hai chú cháu Cơ thị đột nhiên nhớ ra nơi này là khu phố thương mại, bà chủ là một người bình thường.
Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm: "..."
Hai người bàn bạc với nhau xong, bèn báo cho Lộ Dao biết rằng bọn họ muốn xây dựng một kết giới xung quanh khu phố thương mại này.
Thật ra thì bà chủ chỉ cần tuỳ tiện trốn vào một cửa hàng nào đó, tiến vào dị giới là được. Người trẻ còn chưa thành Thần sẽ không có cách nào với cô.
Sau khi bàn bạc xong, hai chú cháu chưa từng khốn đốn như vậy bao giờ, có cảm giác chỉ số thông minh của mình đã bị đám người Cơ Phi Thần sút bay rồi.
Sau đó hai chú cháu Cơ thị chạy đi dựng kết giới ở khắp mọi nơi, còn bà chủ thì quay về Trung tâm bổ túc.
Buổi chiều, tuyết ở thành phố Dao Quang càng rơi nhiều hơn.
Một đêm không ngừng.
Chạng vạng tối một ngày, người của Cơ thị tới thành phố Dao Quang, trong đó có Cơ Phi Thần và mấy người vai dưới của nhà họ Cơ.
Ngay cả mẹ của Cơ Chỉ Tâm là Cơ Phi Dung cũng tới, vừa đáp máy bay đã gọi ngay cho con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận