Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 62: Nhân viên mới và đoàn tàu trưởng 1

Mỗi ngày viện điều dưỡng đưa tên của mười bệnh nhân đến cửa hàng đồ ăn nhanh, nghe điều dưỡng viên nói, tất cả những người bệnh từng dùng phần ăn được cung cấp đặc biệt đều khỏi hẳn.
Kẹo trái cây Lộ Dao đưa có hiệu quả vô cùng tốt, tình trạng bệnh của các bệnh nhân được ăn kẹo thuyên giảm, nên đều bắt đầu chờ mong được đến tiệm để trị liệu.
Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, vừa mới tiễn một nhóm bệnh nhân bệnh mất hồn đi, Lộ Dao lại tiếp tục nghiên cứu món ăn mới, mùi thơm tỏa ra bốn phía trong phòng bếp.
Bạch Minh, Hạnh Tử và Tiểu Gia đứng bên cạnh quan sát, chủ yếu là muốn xin một chút nguyên liệu thừa để làm đồ ăn vặt.
Thanh bước vào tiệm, làm lơ Kỳ Sâm, lập tức bước tới ngoài phòng bếp: "Chủ quán."
Lộ Dao ngẩng đầu: "Thanh, lâu rồi không gặp nhỉ."
Vị khách đầu tiên của cửa hàng đồ ăn nhanh, Lộ Dao có ấn tượng rất sâu sắc.
Anh ta tới một hai lần, sau đó chỉ còn thấy thanh niên tóc đỏ đã đến đây cùng anh ta.
Thanh gật nhẹ đầu, tầm mắt dừng lại ở cái nồi trước mặt cô: "Gần đây hơi bận nên không ghé tới đây được. Có thể ăn được không?"
Ngày thường thì giờ này sẽ không tiếp khách nữa, hình như Thanh cố ý tới đây để ăn cơm.
Lộ Dao nhớ anh ta ở một nơi rất xa, gật đầu nói: "Muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được." Thanh không nhịn được nuốt nước bọt: "Tôi vượt qua kỳ thi bảo vệ cho tầng chín mươi chín của khu vui chơi rồi, ngày mai sẽ được chuyển chức tới đây."
Lộ Dao nghe vậy thì cười nói: "Chúc mừng! Thế thì phải chúc mừng một chút, vừa khéo tôi đang nghiên cứu món ăn mới, có muốn thử một chút không?"
Trong lòng Thanh mừng rỡ nhưng trên mặt vẫn biểu hiện như thường: "Cảm ơn chủ quán."
Trong lúc livestream vào hai ngày gần đây, món ăn nào người xem cũng thấy thích, luôn hối thúc cô cho ra món mới.
Lộ Dao từ bỏ suy nghĩ cho ra chỉ một món mới là thịt heo xào dứa, ngược lại bắt đầu nghiên cứu dinh dưỡng trong phần ăn.
Trong phần ăn này của Thanh có một phần thịt heo xào dứa lớn, một phần thịt kho tàu, một phần rau diếp ngồng xào sợi, một đĩa nhỏ củ cải sợi trộn, còn có một chén canh thịt gan heo viên và một chén cơm, khẩu phần rất nhiều.
Thanh chọn một góc rồi ngồi xuống, không hi vọng có ai làm phiền lúc mình dùng cơm.
Cảnh sông ngoài cửa sổ như bức tranh, nhưng anh ta hoàn toàn không có hứng thú, tất cả sự chú ý đều đặt tại mâm cơm trước mặt.
Thịt kho tàu được kho mặn thơm vừa miệng, dùng đũa chọc một cái là nát, tách ra để mỡ chảy ra.
Thanh dùng đũa gắp ba miếng thịt kho tàu cho vào miệng, lại lùa một ngụm cơm to được trộn với nước kho thịt, hai bên má căng phồng lên giống như hamster, còn chưa nuốt hết những thứ trong miệng đã nhìn chằm chằm vào thịt heo xào dứa bên cạnh.
Mùi của món thịt này chua chua ngọt ngọt, có mùi thơm nồng nàn đặc trưng của trái cây nhiệt đới, vô cùng kích thích cảm giác muốn ăn.
Thanh trực tiếp xúc một nửa bày lên mặt cơm, rồi bưng chén cơm lên lùa từng ngụm từng ngụm vào trong miệng.
Kỳ Sâm nhìn thấy tướng ăn thô bạo của Thanh thì sợ hãi, lúc người ta vào quán, hắn ta còn bước tới ngăn cản một chút. Bây giờ phát hiện hàm răng nanh sắc bén đều tăm tắp kia của người ta còn đáng sợ hơn của Tiểu Gia.
Lộ Dao lại cảm thấy dáng vẻ ăn cơm của Thanh rất ngon lành, món ngon mình nấu được thực khách yêu thích như thế, khiến tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.
"Chủ quán, làm phiền cho thêm cơm."
"Được thôi."
Thanh ăn no một bữa ở quán, lúc đi còn mang theo cà phê và bánh quy bơ.
Cửa hàng bánh ngọt ở khu C của khu vui chơi.
Xích ngồi trong văn phòng với vẻ mặt sầu khổ. Thanh xin nghỉ vài ngày, tới giờ vẫn chưa đi làm.
Trong lòng anh ta thấy bất an, ngày hôm qua còn tới nhà Thanh, gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Xích càng cảm thấy Thanh nhiễm bệnh mất hồn rồi, hơn nữa tình trạng bệnh đã rất nặng.
Bước tiếp theo của xin nghỉ chính là từ chức, sau đó Thanh sẽ nhốt mình trong nhà, không gặp bất cứ ai, không nói lời nào cho đến khi biến mất.
Nguyên nhân gây bệnh mất hồn này phát sinh tỷ lệ cao ở người thường, bảo vệ là người có tâm tính kiên định, hồn lực mạnh mẽ, lại nhậm chức ở khu vui chơi nên hiếm khi bị nhiễm.
Nhưng trong hai năm gần đây, cũng dần dần có bảo vệ bị nhiễm chứng mất hồn này.
Ngoài vị bảo vệ Đỗ kia ở khu vui chơi Thanh Sơn, thì bảo vệ cũ ở tầng chín mươi chín của khu vui chơi cũng chết vì chứng mất hồn.
Xích càng nghĩ càng ủ rũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận