Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 504: Nhìn xa mới học được cái mới 3

Cửu Hoa gật đầu liên tục: "Ăn cực kỳ ngon! Hương vị khác nhau nhưng đều rất ngon."
Bạch Kính nhìn thấy hộp quà gỗ sơn đen trên tầng tiếp theo của lồng chim còn chưa khui ra: "Hộp này cũng là bánh Trung thu à?"
Lộ Dao nghiêng người từ từ mở hộp quà bánh Trung thu của cửa hàng đồ ăn nhanh, mở nắp hộp ra: "Còn chưa ăn tới, hộp này cũng rất ngon."
Phó Trì không có hứng thú với bánh Trung thu, nhưng ánh mắt lại không tự chủ dõi theo hành động của bà chủ.
Trên nắp hộp chạm rỗng được sơn đen mô phỏng như gỗ còn có những hoa văn như điêu khắc gỗ, nhẹ nhàng mở ra, mùi hương thoang thoảng xen lẫn trong gió biển, lướt qua chóp mũi của mọi người.
Chu Tố cau mũi, thò đầu tới xem: "Đây là mùi gì? Thơm quá đi mất!"
Cửu Hoa cũng cất tiếng gần như cùng lúc: "Nhìn xinh quá!"
Tầm mắt Phó Trì cũng nhìn chằm chằm hộp bánh Trung thu đó.
Mười hai miếng bánh Trung thu tròn tròn vỏ trắng nằm trong hộp gỗ màu đen, trên mặt bánh được ấn một nhánh hoa khô mỏng manh nhưng giữ màu vô cùng tốt, mùi hương thoang thoảng khuếch tán trong không khí theo làn gió.
Rõ ràng rất nhạt, quanh quẩn ở chóp mũi như có như không, lại quyến rũ đến mức khiến người ta nhịn không được muốn đuổi theo ngửi.
Phó Trì chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống cầm một miếng bánh Trung thu vỏ trắng có ấn một nhánh hoa màu xanh tím, sau khi ngửi một tí thì cắn ra: "Hương vị của bánh Trung thu này giống như hoàng hôn giữa hè, mưa rào đầu mùa vừa dứt, như được mưa mùa hè kéo dài ở một góc sân gột rửa, lay động theo gió. Hương vị nhẹ nhàng khuếch tán ra theo giọt nước trên phiến lá, mang theo sự tươi mát sau cơn mưa mùa hè."
Bạch Kính nhịn không được hừ nhẹ một tiếng: "Có khoa trương tới mức đó không?"
Anh ta vươn tay lấy một miếng bánh Trung thu hoa hồng, dùng cánh hoa hồng khô để khắc hoa hồng, lại dùng lá cây khô để khắc ra nhánh và lá, làm vô cùng tinh xảo.
Bạch Kính cắn một miếng, cảm nhận tỉ mỉ, bỗng nhiên quỳ sấp vỗ xuống đất: "Tức quá!"
Một lát sau, Bạch Kính bình thường lại, nhìn sang Lộ Dao: "Hương vị bánh Trung thu này... Khó hình dung quá, cắn vào giống như đang thưởng thức một đoạn ký ức."
Lúc anh ta ăn bánh Trung thu hoa hồng, phảng phất như nhìn thấy trấn nhỏ xa xôi nào đó, có người thiếu niên và thiếu nữ gặp mặt nhau, yêu nhau nồng nhiệt, lại chia ly thê lương.
Ăn bánh Trung thu xong rồi nhưng cảm giác trống trải vẫn còn ở mãi trong lòng.
Ký ức có hương vị, đến cả cảm xúc cũng có thể tác động.
Cửu Hoa, Chu Tố và Cơ Chỉ Tâm cảm thấy hai người này hơi không thông minh, lục tục kéo tới chọn một miếng bánh Trung thu trong hộp, cẩn thận cắn xuống.
Một lát sau, có thêm ba người bắt chước việc viết văn nêu cảm tưởng khi ăn bánh Trung thu.
Theo như lời của Bạch Kính, cắn một miếng bánh Trung thu, giống như thưởng thức một đoạn ký ức.
Thần kỳ hơn nữa chính là bánh Trung thu cùng một vị, nhưng mỗi người ăn sẽ nhìn thấy những ký ức khác nhau.
Bánh Trung thu ký ức của cửa hàng đồ ăn nhanh có tác dụng chậm rất lớn, lần đầu tiên Lộ Dao ăn cũng hơi say, ký ức không rõ ràng lắm.
Sáng hôm sau ăn lại lần nữa, nhớ được loáng thoáng trạng thái xấu hổ đêm trước, hết khóc rồi cười...
Nhóm nhân viên cửa hàng đồ ăn nhanh nói Vùng đất của những giấc mơ chỉ có thời gian vô tận và tử vong, đến nguyên liệu nấu ăn cũng phải mua từ những thế giới khác.
Bọn họ cố gắng để bỏ vài thứ chỉ riêng Vùng đất của những giấc mơ mới có vào trong hộp bánh Trung thu này, vì thế dùng hương hoa làm cầu nối, cho thêm một ít "chấp niệm" vào trong bánh Trung thu, có tốt đẹp, cũng có tiếc nuối.
Hoa và cây cỏ cảnh đẹp trên bánh Trung thu, những điều tuyệt vời và tiếc nuối trong cuộc đời, chỉ có người tồn tại mới có thể cảm nhận được.
Vậy nên, đừng từ bỏ dễ dàng.
Ăn bánh Trung thu xong, mặt trời đã lặn, Bạch Kính và Phó Trì không ở lại thêm nữa.
Trước khi đi, Phó Trì ký khế ước bảo mật.
Nhân viên cửa hàng Lông Xù ăn bánh Trung thu no căng, không chừa bụng để hẹn ăn cơm, Lộ Dao tránh được một kiếp.
Chu Tố nhìn Cửu Hoa mang theo hộp quà lồng chim ba tầng rời khỏi biển Eden với ánh mắt hâm mộ, cô ấy thì không có cách nào mang hộp quà về nhà.
Trong lúc phát quà tặng ngày lễ, bà chủ có nói phố thương mại bên này có hơi đặc biệt, không thể mang hộp quà bánh Trung thu về được, nên có thể đổi sang tiền mừng.
Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm không thiếu tiền, Chu Tố cũng không muốn tiền mặt.
Không thể mang về nhà thì để lại ở cửa hàng, mỗi ngày xem một lần sờ một cái, cô ấy cũng thấy vui vẻ.
Lúc rời khỏi cửa hàng Lông Xù, Lộ Dao lấy một hộp bánh Trung thu quà ngày lễ từ trong kho hàng của mình ra giao cho Lệ Lệ, nhờ nó đưa tới Thần Cung ở sâu trong rãnh biển.
Không chỉ Nữ thần biển sâu, Ma Thần, bảo vệ trưởng, Thanh, trưởng lão Cự Long, giáo viên ở hang rồng, la bàn cân bằng đều nhận được quà tặng ngày lễ từ bà chủ.
-
Đêm khuya, Lộ Dao bước ra từ cửa hàng đồ ăn nhanh, chắp tay sau lưng thong thả dạo bước tới cửa hàng Lông Xù... Bên cạnh là mặt tiền cửa hàng mới còn trống trơn.
Hệ thống: "Đã hoàn thành việc sáp nhập năm cửa hàng, chủ quán đã quyết định loại hình kinh doanh chưa?"
Lộ Dao ngửa đầu nhìn một lúc, chậm rãi gật đầu: "Rồi."
Hệ thống: "Mời chủ quán xác nhận loại hình kinh doanh."
"Nhìn xa mới học được cái mới, nhưng bao xa mới tính là xa?" Lộ Dao nhỏ giọng lặp đi lặp lại một câu: "Tôi muốn mở một rạp chiếu phim."
Bạn cần đăng nhập để bình luận