Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 388: Phong phạm Nữ hoàng quay lại Hoàng Cung 2

Cửa hàng Lông Xù nằm ở gần thềm lục địa nên ban ngày có ánh mặt trời chiếu đến. Cô cứ tưởng rằng vị trí cửa hàng nằm chỗ biển cạn, đi lên mặt biển rất dễ dàng.
Ai ngờ Lộ Dao đi lên rất lâu. Mặt biển trông như ảo ảnh có thể nhìn mà không thể chạm tới vậy. Nhìn thì thấy đó nhưng làm thế nào cũng không thể chạm vào được.
Mà cá voi sát thủ thỉnh thoảng sẽ ngoi lên khỏi mặt biển lấy hơi, mấy giây sau lại rơi xuống.
Bấy giờ Lộ Dao mới hoảng hốt nhận ra ý trong câu bị kẹt ở vùng biển này của Thanh Mỹ.
Cô quay lại gần núi rác ở phía Đông, vừa tìm kiếm rác thải vừa tiếp tục thăm dò biên giới.
Chỉ có hướng này là bị rác thải dày đặc và vô tận chiếm hết phần lớn thềm lục địa, không nhìn thấy rãnh biển đâu.
Hai con cá voi sát thủ đi theo bảo vệ cô. Cá voi sát thủ con hết sức hoạt bát, thường xuyên dùng cái đuôi giúp cô lật một ít rác lớn lên.
Lúc đi ngang qua bầy cá tử kỷ, bọn họ vẫn không hề khách khí như trước, một lên một xuống đụng bay người ta. Lại có thêm một bầy cá tử kỷ lớn bị ép phải tỉnh dậy.
Lần này Lộ Dao bơi về phía Đông rất xa, rõ ràng là đã vượt qua biên giới nào đó rồi.
Nước biển càng ngày càng đục ngầu, thậm chí còn có mùi gì đó rất khó ngửi. Mùi như mùi nước biển hôi thối trộn lẫn với mùi nước cống ngầm dưới đất.
Cô cảm thấy hơi quá sức chịu đựng của cơ thể nên muốn quay trở lại.
Hai con cá voi sát thủ vẫn muốn mang cô đi tiếp về phía trước. Thế là Lộ Dao kiên trì bơi thêm mấy chục mét nữa.
Nước biển đã hoàn toàn đục ngầu không thấy gì nữa.
Cô dừng lại định quay về.
Cá voi sát thủ con còn muốn đẩy cô về phía trước, lại bị cá voi sát thủ đực trưởng thành ngăn lại.
Trên đường quay về, Lộ Dao mất sức, không bơi nổi nữa.
Cá voi sát thủ đực trưởng thành ngậm tay trái của cô, kéo cô quay về.
Nó cắn cực kỳ cẩn thận. Ít nhất thì Lộ Dao cũng không cảm thấy đau đớn gì, mà nó cũng bơi cực kỳ chậm chạp.
Nhưng trong đầu Lộ Dao lại đột nhiên nhớ tới một tin tức nào đó viết rằng một con cá voi sát thủ đang săn một con cá voi lưng gù con, tình cờ gặp một chiếc tàu du lịch, thế là nó kéo đuôi con cá voi lưng gù kia lượn quanh con tàu mấy vòng.
Cả người cô giật này một cái, đột nhiên tay chân lại có sức. Cô thoát khỏi sự lôi kéo của cá voi sát thủ rồi gắng sức di chuyển về phía trước.
Phần lớn sinh vật biển thường dựa vào sóng âm thanh để phân biệt con mồi. Đối với cá voi sát thủ thì có lẽ loài người còn chẳng đủ để chúng nó liệt vào danh sách thức ăn.
Nhưng việc này không thể ngăn cản được việc thần kinh của bà chủ bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
"Éc?" Có vẻ như cá voi sát thủ đực trưởng thành cảm thấy khó hiểu với hành động của Lộ Dao.
Lộ Dao không hiểu, cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Chậc chậc..." Bỗng nhiên cá voi sát thủ con phát ra mấy tiếng chậc nhẹ như đang mỉa mai.
"Chát!" Cá voi sát thủ đực trưởng thành nhẹ nhàng đụng cho con cá voi sát thủ con một cái.
Cá voi sát thủ con tưởng là người ta đang chơi đùa với mình nên đảo người một cái rồi đập đuôi lên bụng cá voi sát thủ đực: "Éc~"
"Chậc." Cái đuôi bự chảng của cá voi sát thủ đực phất một cái khiến cá voi sát thủ con bay ra ngoài năm mét.
Lộ Dao luống cuống: "... Đừng nghịch."
Nếu cô bị đụng cho một cái như thế có khi ngày mai liệt giường không xuống nổi.
Mấy con thú lớn dưới đáy biển này chẳng có chút tự giác nào về thể trọng của mình.
-
Thành phố Dao Quang, bệnh viện Bạch Sơn.
Bác sĩ Bạch Kính kết thúc việc kiểm tra phòng theo thường lệ vào lúc hừng đông rồi quay lại phòng làm việc.
Có người ngồi cạnh bàn làm việc của anh ta như đang đợi người.
Khi thấy rõ nữ sinh ngồi chỗ đó, Bạch Kính hơi sững người, không dám tin lắm. Một lát sau anh ta mới bình tĩnh lại: "Cảnh... Ngọc Khê, cô quay lại rồi."
Cảnh Ngọc Khê đứng lên, vẻ mặt hơi hốc hác nhưng vẫn xinh đẹp và tao nhã như mấy năm trước.
Cô ấy lên tiếng: "Bác sĩ Bạch."
Bạch Kính rũ mắt xuống, khẽ gật đầu một cái: "Cô trở về từ bao giờ vậy?"
Chia tay đã nhiều năm, gặp lại cũng chỉ đơn giản là trò chuyện chút thôi. Anh ta sẽ không cảm thấy cô ấy cố ý đến tìm mình.
Cảnh Ngọc Khê: "Mới về tháng trước. Tôi tới bệnh viện lấy thuốc, tiện thể thăm anh một chút."
"Cô bị bệnh sao? Khó chịu chỗ nào?" Bạch Kính đặt bệnh án lên bàn rồi thoải mái ngồi xuống, giọng điệu hết sức thong thả.
Cảnh Ngọc Khê thấy trên cổ tay anh ta có một sợi dây màu xanh da trời. Sợi dây đó xỏ qua một tấm thẻ bạc, phía trên có khắc một cái tên. Vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên u ám: "Không có gì, chỉ là dạ dày hơi khó chịu nên tới lấy thuốc mà thôi. Không có chuyện gì, tôi đi trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận