Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 478: Trung thu 1

“Mở rộng tầm mắt mới thấy." Lộ Dao chậm rãi đọc nội dung trên giấy, đầu ngón tay vuốt ve vân hoa văn: "Nhắc nhở lần này thật trừu tượng.”
Lần nào mà không trừu tượng?
Hệ thống chỉ oán thầm, không dám mở miệng lên tiếng.
Lộ Dao ôm thùng hoa quả chưa ăn xong đứng dậy, quay đầu đi về phía phòng câu cá: “Nhiệm vụ hoàn thành lần này cũng rất kỳ lạ, tại sao lại đặt tên là thành công?”
Hệ thống miễn cưỡng trả lời: [… À.]
Lộ Dao: "Hả?”
Thống Thống: [... Ừm.]
Lộ Dao: "Gì cơ?
Thống Thống: [... Thông qua kiểm tra đo lường, nhiệm vụ không có vấn đề, biển... rác Eden ban đầu đúng là có tên.]
Lộ Dao: "Vậy sao lại đặt tên là thành công?”
Thống Thống: [Tôi đoán ra một khả năng, sức mạnh của bà chủ đã vượt qua cái tên ban đầu nên có thể xóa bỏ và đổi tên.]
Lộ Dao: "Thế... Sức mạnh của tôi là cái gì?
Thống Thống: [Bà chủ đã mở bốn cửa hàng ở dị giới, nhờ đó tích lũy từng chút năng lượng để thực hiện nguyện vọng, nói đơn giản chính là "nguyện lực". Nhiệm vụ này đã được hoàn thành theo một cách đặc biệt như vậy, có lẽ nó có liên quan đến nguyện lực của cô.]
Lộ Dao: "Nguyện lực? Trước kia tôi chưa từng nghe nói.”
Thống Thống: [... Dựa theo quy ước trước đây, nhiệm vụ của hệ thống cần phải hoàn thành ở tiến độ từ tám mươi đến chín mươi phần trăm, người ước nguyện mới có thể có được lực lượng cường đại như vậy.]
Chuyện này cũng nằm ngoài mong đợi của nó.
Cân đo đong đếm kỹ lại thì khoảng thời gian chủ quán mất liên lạc với nó, nhất định đã xảy ra chuyện không thể lường trước được.
Dây chuyền trân châu và hải cẩu voi phương Nam chính là chứng cứ, nhưng nó không thể hỏi, còn phải giả vờ tất cả đều nằm trong dự tính.
Lộ Dao chấp nhận lời giải thích này, trước khi vào nhà, cô xoay người nhìn thoáng qua mặt biển.
Biển rác là thần vực của Nữ thần biển sâu, bốn phía có kết giới đặc biệt, khách hàng của cửa hàng Lông Xù chỉ có thể hoạt động trong kết giới.
Sau khi mở rộng cửa hàng ra biển, khách cũng có thể hoạt động trên biển.
Dù khách đến đây từ thành phố nào, khi nổi lên mặt biển sẽ nhìn thấy đường bờ biển quen thuộc của quê hương mình.
Đường bờ biển mà mỗi người nhìn thấy khác nhau, cũng có thể chỉ thấy được chứ không bao giờ đến được, điều này khiến cho truyền thuyết đô thị về cửa hàng Lông Xù càng ngày càng nhiều.
Cách đó không xa, hộ vệ hải cẩu và khách hành đang cạy hàu sống dưới đá ngầm, sờ ốc biển, bắt thỏ biển.
Không khác nhiều so với dự đoán của Lộ Dao, hải cẩu voi phương Nam có thể đảm nhận phần lớn công việc của nhân viên cửa hàng bình thường.
Chúng tuy không biết nói nhưng hiểu tiếng người, có kỷ luật.
Nó vừa có thể đảm nhiệm công việc của nhân viên cửa hàng, hướng dẫn bảo vệ khách hàng, lúc nó nghỉ ngơi lại có thể chữa lành vết thương trên thể xác và tinh thần của khách hàng, có thể nói là con báo làm việc khoẻ nhất.
Sau khi tuyển được đầu bếp và nhân viên tổng đài, về cơ bản cô không cần lo lắng về cửa hàng Lông Xù nữa.
Lộ Dao cầm tờ giấy manh mối nhỏ xuống cầu thang, trở lại cửa hàng Lông Xù, chuẩn bị hỏi một chút thông tin liên quan từ nhân viên cửa hàng Cơ Phi Mệnh.
Hải cẩu voi phương Nam đang chơi đùa ở ruộng sứa, Lộ Dao bắt gặp, cô dừng bước, chúng nó đang chơi cái gì trong giờ làm việc?
Lộ Dao ghé vào màng trong suốt nhìn một lúc, biểu cảm dần dần trở nên vi diệu.
Những con hải cẩu voi phương Nam đang lăn lộn trong nước và dường như đang cố bắt lấy một thứ gì đó - màu trắng như tuyết, những thanh dài mảnh khảnh - giống như… loại xương kỳ lạ mà cô đã thu thập được.
Cô từng nói lần này hoàn thành nhiệm vụ, hình như vẫn thiếu chút gì đó, chính là mảnh xương này.
Lộ Dao ra khỏi cửa hàng Lông Xù, bơi tới ruộng sứa, bơi được nửa đường thì bắt được mảnh xương.
Mấy chú hải cẩu nhỏ sững sờ nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe.
Lộ Dao cầm mảnh xương lên nhìn, đúng là loại xương cô thu thập được: "Các mày tìm được khúc xương này ở đâu?"
Hải cẩu voi phương Nam gần cô nhất ô ô ra tiếng, Lộ Dao nghe không hiểu, phải sử dụng thần giao cách cảm.
Hải cẩu voi phương Nam: "Cánh đồng sứa."
Lộ Dao lắc lắc xương trong tay, lại hỏi: "Các mày rất thích cái này à?
Hải cẩu voi phương Nam gật đầu: "Có mùi thơm, rất dễ ngửi.”
Lộ Dao: "... Được rồi, buổi tối thêm cơm cá khô, ngày mai tặng đồ chơi mới cho các mày. Cái xương này tặng cho tao, được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận