Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 337: Đã đẹp lại còn dính người 4

Đã đẹp lại còn dính người 4
Người dùng thuốc không ai quản, đứa nhỏ cũng đã tự nói đi làm trả tiền thuốc.
Cha mẹ cậu ta tìm tới, muốn trực tiếp dẫn người đi, chắc chắn sẽ không thả.
Không có La Hội An, mấy người bọn họ cũng không hiểu cái gì, căn bản không nghiên cứu ra cái gì.
Dịch Xuyên tháo kính xuống, giơ tay lau trán, trong lòng điên cuồng nghĩ đối sách.
Tập Đình Nhiên đã thấy rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, tiến lên ngăn cản Dịch Xuyên, mặt mang theo áy náy nhìn về phía Lộ Dao: "Chủ tiệm, thật ngại quá. Mấy người này từ căn cứ khác đến, chúng tôi đều không quen. Bây giờ xem ra có nghi ngờ giả danh nghiên cứu viên, tôi cần phải mang về cẩn thận điều tra. Tôi vô cùng xin lỗi về chuyện hôm nay. Tối nay tôi sẽ sai người mang hai rương tinh hạch tới đây.”
Lộ Dao xua tay: "Tinh hạch thì không cần, mang người đi, đừng tới nữa.”
Đám người vây xem nghe thấy lời của Tập Đình Nhiên, không thể tin được.
Vậy mà mấy người này là lừa đảo, đảo ngược cũng quá nhanh.
Sau khi hóng hớt một hồi, có người cảm thấy lúc trước chủ tiệm muốn giá hai trăm nghìn viên tinh hạch cao cấp, cho dù là thật hay không cũng rất là cay nghiệt.
Người này đứng ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Chủ tiệm lợi hại quá phải không? Thông minh như vậy, tôi không dám mua blind box nhà cô ta nữa.”
Bên cạnh có người nghe thấy, trợn trắng mắt nói: "Nói như thể cậu không mua, còn có thể đi nhà khác vậy.”
Lại có thêm người tiếp lời: "Không mua thì đi nhanh, đừng chặn ở cửa!" Nghe nói hôm nay mới lên kệ blind box đồ dùng sinh hoạt, có thể mở ra giấy vệ sinh, bột giặt... Trong nhiều năm không sử dụng những thứ này, tôi phải mua nhanh mới được!”
"Có thể sinh ra nhiều loại hơn, xà phòng thơm, xà phòng, sữa rửa mặt, khăn tắm, tinh dầu đuổi muỗi, áo mưa, khăn ướt... Cái nào tôi cũng muốn, giá cả không đắt. Nếu như không phải giới hạn mua, mẹ nó tôi đã mở luôn hai mươi hộp rồi!”
"Đây là bộ sưu tập thần kỳ gì? Nhanh lên, không thể chờ đợi!”
Những cụm từ "thần kỳ", "âu hoàng", "ẩn giấu" đều là các từ phổ biến ở các cửa hàng Blind Box.
Bây giờ rất nhiều người rút xong blind box thích tháo trực tiếp ở đại sảnh, cũng có rất nhiều người thích xem người khác mở hộp.
Khoảnh khắc xé mở hộp, lấy ra vật phẩm không rõ, thật sự là làm cho người ta mê hoặc, không có cách nào từ chối.
Ngẫu nhiên gặp người khác mở ra thứ mình muốn, còn có thể thương lượng trao đổi lẫn nhau.
Cư dân của căn cứ gần cửa hàng Blind Box đã dần quen với các quy tắc trong cửa hàng, không còn cướp bóc lẫn nhau.
Ít nhất trong phạm vi cửa hàng, nghi thức và phong độ đã vứt bỏ nhiều năm được nhặt lên một lần nữa.
Bên ngoài quảng trường cổ tích, Tập Đình Nhiên dẫn người chặn đám người Dịch Xuyên ở trong một con hẻm hẹp không người, nhấc chân giẫm lên ngực Dịch Xuyên nghiền ép, sắc mặt lạnh lùng: "Mạo danh nghiên cứu viên, tìm căn cứ đòi blind box thực phẩm, blind box tinh hạch, sai người của tôi tìm người cho các người, lại còn định để chúng tôi gánh thay.”
Kính của Dịch Xuyên rơi trên mặt đất, bị một cước dẫm nát.
Ông ta cũng không dám nhìn, liên tục cầu xin tha thứ: "Xin lỗi xin lỗi, cậu Tập! Chúng tôi không dám nữa.”
Tập Đình Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Chút chuyện này ở thế đạo này không tính là gì, thật ra tôi không để ở trong lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác các người luôn muốn đi trêu chọc cửa hàng Blind Box, năm lần bảy lượt suýt chút nữa liên lụy căn cứ.”
"Thực xin lỗi, cậu Tập! Chúng tôi sai rồi!” Dịch Xuyên rụt trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Tập Đình Nhiên không chút lưu tình đạp mấy cước tàn ác, cắn răng nói: "Cách xa một chút, không cho phép xuất hiện ở khu này nữa!”
Mấy người Lôi Mặc đã bị đánh đến không thành hình người, mặt đầy máu, nghe vậy liên tục chạy đi.
Chờ người ở cửa tản đi một ít, Tưởng Hàn đỡ Tưởng Sơn Nhuận chậm rãi đi vào cửa hàng Blind Box.
Tưởng Sơn Nhuận dạo một vòng trong cửa hàng Blind Box, đứng trước blind box tinh hạch, cố gắng mở to hai mắt, nhìn thấy tờ giấy lăn trên đỉnh máy blind box, đáy mắt nheo lại thành khe nhỏ ngưng tụ âm u, giọng nói bình thản: "Cái blind box này thật tốt.”
La Hội An luôn chú ý đến ông, nghe thấy câu này không nhịn được lên tiếng: "Tôi cũng cảm thấy thế, mỗi một ý tưởng của chủ tiệm đều tuyệt vời, khai phá hoàn mỹ tất cả các tiềm năng năng lượng tinh hạch.”
Tưởng Sơn Nhuận nghe tiếng cúi đầu, tầm mắt đảo quanh vài vòng mới nhìn thấy La Hội An.
Mắt của ông không tốt lắm, đến gần vài bước mới miễn cưỡng thấy rõ diện mạo của nhóc mập mạp trước mặt, hơi nhướng mày, trong mắt toát ra một tia kinh ngạc: "Cha của nhóc tên là La Lâm Sinh, mẹ là Khương Nhiên đúng không?”
La Hội An ngẩn người: “Sao ông biết được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận