Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 884: Huấn luyện hoang dã 2

Huấn luyện hoang dã 2
Điều khiến Tạ Mạc Lâm lo lắng nhất là có thể số 444 sẽ có tâm lý bài xích với việc học bổ túc, nhưng chỉ gặp mặt chưa đến nửa ngày, chú ấy đã chủ động hỏi ý kiến, thậm chí gọi bà chủ là cô giáo.
Một tay Lộ Dao chống cằm, một tay nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, cứ như là đang nói chuyện phiếm: “Đừng quá gấp gáp, đầu tiên cứ chơi thoải mái mấy ngày được không? Không làm vật thí nghiệm, giống như một người qua đường bình thường vậy, có thể vui chơi vui vẻ ở gần đây, thậm chí có thể thử kết bạn, giống như con vật nhỏ đang thăm dò môi trường xung quanh vậy.”
Số 444 quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tới gần trưa, người trên đường dần nhiều hơn, đặc biệt ở ở đối diện mấy nhà hàng nhỏ, có rất nhiều người đang ồn ào chen chúc xung quanh, hình như là đang xếp hàng chờ cơm.
Tiệm trái cây, quán trà sữa, siêu thị nhỏ ở bên cạnh cũng bắt đầu có khách, đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ con, những người ở độ tuổi khác nhau có cách ăn mặc khác nhau, biểu cảm trên gương mặt cũng khác nhau.
Trong mắt số 444, cảnh tượng này rất sống động, tất cả đều khác hoàn toàn với những chiếc áo blouse trắng ở viện nghiên cứu, bác sĩ, bệnh nhân cùng phòng ở viện điều dưỡng.
Nhưng việc ra ngoài đi dạo một mình vẫn là một thử thách rất lớn đối với chú ấy. Nhưng nếu cứ quan sát thế giới bên ngoài cách một lớp thuỷ tinh như thế này, dù chú ấy có nhìn cả ngày cũng không thấy chán.
Số 444 chậm rãi sắp xếp suy nghĩ trong lòng thành câu chữ, rồi thấp thỏm nói cho Lộ Dao.
Lộ Dao nghe rất nghiêm túc, cô vươn tay chỉ về phía đối diện: “Chú có thấy chiếc ghế mây trong tiệm không? Ngồi ở đó cũng rất thoải mái, chú đến đó sẽ có Nhị Tâm đến chơi với chú.”
Số 444 ngước mắt nhìn lại, lập tức nhớ tới lúc đầu khi nghe Tạ Mạc Lâm miêu tả cảnh tượng khi anh ấy gặp bà chủ lần đầu tiên. Vốn dĩ chú ấy không tưởng tượng được cảnh tượng đó cụ thể là như thế nào, nhưng bây giờ lại bỗng có suy nghĩ.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống sau giờ trưa vào một ngày đông, cô mặc bộ đồ ấm áp, ngồi thoải mái trên chiếc ghế mây, trên đùi là một con vật lông xù mập đến mức không đi được, cả hai rúc vào nhau cùng phơi nắng vào buổi trưa.
Bốn người trở lại Trung tâm bổ túc trẻ em, có khá nhiều khách hàng đang ở trong tiệm, Lộ Dao cầm theo ba phần bánh su kem trái cây và đồ uống nóng, nói to: “Hiểu Hiểu, Bạch Di, Hồ Tiêu, tôi mang bánh ngọt và cà phê cho mọi người này.”
“Yêu bà chủ quá đi!” Bạch Di đi ra từ phòng bổ túc, phấn khích nhận chiếc túi giấy.
Món ăn ở các thế giới khác nhau sẽ có hương vị khác nhau, đây là thứ mà Bạch Di cảm thấy hứng thú nhất.
Thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, khách hàng đến mua đồ chơi, đồ ăn vặt và bánh ngọt dần thưa thớt, số 444 nhân cơ hội ngồi vào chiếc ghế mây phơi nắng. Chỉ một lúc sau, một con vật ấm áp cọ vào chân chú ấy, là Nhị Tâm.
Nhị Tâm quá nặng, số 444 phải cố hết sức mới bế lên được.
Nhưng dù chân bị đè nặng, chú ấy cũng không muốn thả nó xuống.
Cơ thể của mèo vừa ấm áp vừa mại, không giống chú ấy.
Trong phòng bổ túc, Lộ Dao và Hồ Tiêu cùng bước vào văn phòng.
Lộ Dao chỉnh sửa và bổ sung thông tin mới, chuẩn bị tiến hành khoá bổ túc mới cho Hồ Tiêu.
Ánh sáng trắng quen thuộc bao lấy cơ thể hai người, mở mắt ra, họ lại về với tiểu khu Cây Quất ở thành phố Cây Quýt.
Hồ Tiêu ngồi trên chiếc giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, cúi đầu nhìn tay chân của mình, làn da dưới lớp áo ngủ đầy vết sưng tím do bị đánh đập, một tia sợ hãi len lỏi trong lòng.
Lúc này, cậu đã về nhà họ Hồ.
Cậu đã trở về, vậy Tiểu Hồ Kỳ đâu? Lộ Dao đang ở đâu?
Hồ Tiêu xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài.
Căn phòng khách im ắng, cánh cửa của căn phòng ngủ cách vách đang đóng chặt, đôi giày da mà người đàn ông hay đặt ở sảnh cũng không thấy đâu, Hồ Tiêu thở phào một hơi, nhẹ nhàng cầm chìa khoá mở cửa chính ra, chạy đến căn nhà bên cạnh rồi ấn chuông cửa.
Cửa nhà được mở ra, một thiếu niên hơi thấp hơn Hồ Tiêu một chút đứng ở cạnh cửa, ánh mắt rất ngạc nhiên: “Anh Hồ Tiêu, chào buổi sáng.”
Hồ Tiêu thở ra một hơi, đồng thời cảm thấy thật kỳ lạ: “Sao em lại ở nhà của anh?”
“Ai đó?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ trong nhà.
Hồ Kỳ quay đầu nói nhỏ: “Mẹ ơi, anh Hồ Tiêu tới.”
Hồ Tiêu chấn động.
Mẹ?
Cậu ấy gọi Lộ Dao à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận