Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 367: Thật ra cô là mỹ nhân ngư? 1

Lộ Dao thả Băng Dính Ngốc và Cà Ri Ngọt xuống, xoay người đi tới.
Trên mặt nước cách cửa hàng Lông Xù không xa đúng là có thứ đang trôi.
Lộ Dao kề sát vào vách tường mềm mại nhìn kỹ một lúc: "Hình như… là cá, nhưng tại sao đều lật ngửa bụng?"
Dưới đáy biển tăm tối, nhìn ra chỗ sâu cũng không rõ lắm.
Nhưng những con cá đó đang vòng lên trên theo hình trụ, ở chỗ có ánh sáng gần mặt biển có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một vài con cá đang lật ngửa bụng.
Chúng nó không trốn tránh thiên địch, vẫn luôn bất động trôi trong nước, thực sự kì lạ.
Bạch Kính cũng đứng dậy đi tới: "Có loài cá vì để tránh kẻ săn mồi mà sống phụ thuộc vào chủng loài khác, thích nghi với tập tính sinh hoạt của đối phương, sẽ ngửa đầu hoặc cúi đầu bơi theo chiều dọc. Đàn cá trôi bên kia khác biệt với chủng loài. Dưới rạn san hô, còn mơ hồ có sinh vật săn mồi lớn đang lật ngửa bụng, tất cả đều luôn bất động, vùng phụ cận cũng không có gì che đậy, hình dạng rất kỳ lạ."
Hai người quan sát một lúc, phát hiện thỉnh thoảng có đàn cá bơi qua ven rìa, tránh xa mấy con cá xếp hàng lật ngửa bụng kỳ lạ đó.
Bạch Kính thật sự rất tò mò: "Chúng nó bị ô nhiễm? Hay là chết rồi?"
Lộ Dao lắc đầu: "Không biết nữa."
Biển sâu quá mức huyền bí với con người.
Đây lại là một vùng biển xa lạ, tò mò thì tò mò nhưng vẫn chưa tới mức muốn đi ra ngoài xem xét.
Nơi mắt cá chân bỗng nhiên ấm áp, hình như mấy con mèo con đang kề sát lại đây.
Lộ Dao cúi đầu, Băng Dính Ngốc và Cà Ri Ngọt đã ăn cơm xong, đều đến đây cọ cọ.
Khi vào cửa dẫm phải nước, cô đã cởi giày ra đặt trong nhà vệ sinh, đổi một đôi dép sandals sạch sẽ.
Lúc này hai cục lông xù đang cọ trên chân, vừa ngứa ngứa lại vừa mềm mềm.
Lộ Dao ngồi xổm xuống, vuốt ve Cà Ri Ngọt đang lộ ra cái bụng kêu meo meo, nhẹ nhàng gãi cằm của Băng Dính Ngốc, ngẩng đầu tìm Ăn Vạ.
Ăn Vạ chạy dọc theo vách tường trong suốt đuổi theo sinh vật phù du bên ngoài, chân mày hơi nhíu lại, vô cùng nghiêm túc.
Bạch Kính cũng xoay người, ôm lấy Nhị Tâm rồi tiếp tục nằm xuống.
Hơn tám giờ, anh ta mới đứng dậy đi ra cửa: "Bà chủ, buổi chiều tan làm tôi sẽ đến đây nữa."
Lộ Dao kinh ngạc: "Vẫn muốn đến?"
Bạch Kính quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô: "Không được? Nằm ở chỗ này, trong lòng trở nên vô cùng yên bình. Nếu buổi tối không có sắp xếp gì thì tôi muốn đến ngồi một chút."
Đã nói đến mức này, Lộ Dao cũng không thể từ chối.
Bạch Kính đút tay vào trong túi, lo lắng dò hỏi: "Bà chủ, cửa hàng này không thể mở cho chúng tôi sao?"
Không có thẻ nhân viên tạm thời thì không thể nào bước vào cửa hàng đặc biệt này.
Anh ta còn muốn tiếp tục đến nơi này thì trở thành khách hàng là biện pháp tốt nhất.
Lộ Dao: "..."
Vẻ mặt của Bạch Kính rất chân thành, anh ta thật sự rất thích đến nơi này.
Yên lặng nằm dưới đáy biển vuốt mèo, tinh thần thả lỏng, dường như ngay cả linh hồn cũng trở nên bay bổng.
Nơi như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cho dù bà chủ có ra giá cao bao nhiêu thì anh ta cũng bằng lòng đến.
Cách nghĩ này khá thú vị.
Lộ Dao không từ chối ngay, cũng không có lập tức đồng ý, sau khi suy tư một lúc, trả lời: "Tôi phải cân nhắc một chút."
Trong lòng Bạch Kính hy vọng sau khi bà chủ cân nhắc xong sẽ đồng ý, có điều cũng không nói gì thêm nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra ngoài, đứng ngoài cửa tháo thẻ nhân viên tạm thời xuống, trả lại cho Lộ Dao.
Lộ Dao nhận lại thẻ nhân viên tạm thời, trở vào trong cửa hàng.
Không ngoài dự kiến, từ đó về sau vẫn luôn không có khách ghé thăm.
Cửa hàng ở vị trí như vậy, Lộ Dao nghĩ cách mời chào khách hàng nhưng đều không có manh mối.
Mấy con cá vàng đó sẽ không cảm thấy hứng thú với lông xù, lại không có ai sẽ xuống đáy biển, cũng không thể lên bờ đón khách hàng được.
Trước kia Lộ Dao đi du lịch, đã từng đi lặn một hai lần.
Có điều khi đó là ở khu vực biển nông an toàn, bên cạnh có thầy hướng dẫn đi theo.
Chỉ quan sát bằng mắt thường, cô cũng không nhìn ra rốt cuộc cửa hàng Lông Xù ở sâu bao nhiêu mét dưới đáy biển.
Nơi này là một cái ngưỡng cửa không gian, tảo biển có màu trầm tối, nhỏ dài mềm mại, nhẹ nhàng chuyển động theo dòng hải lưu.
Dưới đá san hô là vực sâu đen hun hút, không biết bên dưới kia ẩn giấu sinh vật gì, Lộ Dao ôm chặt Nhị Tâm trong lòng.
Khi chỉ còn một mình, đáy biển sâu thẳm này quá mức u ám tĩnh lặng.
"Meo~"
Tiếng mèo sữa kêu phá vỡ không khí nặng nề, Lộ Dao quay đầu, hai mắt đột nhiên trừng lớn – bên ngoài vách tường trong suốt, có một con cá đuối con đang bơi dính vào vách tường, dường như đang trêu đùa Ăn Vạ.
Cơ thể bằng phẳng tao nhã uyển chuyển giống như con bướm, trước đầu có hai cái vây cong lên, cái đuôi thon dài phía sau nhẹ nhàng chuyển động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận