Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 263: Giấc mộng quay về hai mươi năm trước 3

Vệ Đông tò mò vị sữa chuối, Đường Linh cũng tò mò vị trà sữa, hai người đổi đồ uống một ngụm, ánh mắt sáng ngời, đúng là giống như lời đội trưởng nói.
Tuy rằng đều là hương vị ngọt ngào, nhưng mùi thơm, hương vị lại hoàn toàn không giống nhau.
Úc Lập xé lon của mình ra, khẽ nhíu mày: “Lại rút được trà bưởi mật ong, vận may không tốt rồi.”
Vệ Đông và Đường Linh cũng chưa từng uống trà bưởi mật ong, nghe Úc Lập nói vừa uống một lon rồi, đều lấy của mình đổi với anh ta.
Mật ong ngọt ngào kết hợp với thịt bưởi chua nhẹ, vị của lon này khác hẳn với trà sữa và sữa chuối.
Đường Linh ôm lon uống một ngụm, gật đầu nói: “Cái này cũng ngon nữa.”
Vệ Đông cũng cảm thấy ngon, nhưng vẫn thích trà sữa hơn.
Úc Lập dùng trà bưởi mật ong đổi với sữa chuối của Đường Linh, vừa uống vừa nói: “Chắc còn hai vị nữa, rất muốn nếm thử.”
“Vị ẩn giấu và latte matcha, em cũng muốn biết sẽ như thế nào, đáng tiếc không còn tinh hạch nữa.” Đường Linh nói.
Thời gian đêm vĩnh hằng, động thực vật biến dị đều đang ngủ đông, không có cơ hội săn bắt, không thu thập được quá nhiều tinh hạch.
Vệ Đông đặt lon xuống, đi vòng hai vòng: “Đập máy này được không? Không cần tinh hạch, cũng có thể mang đi rồi.”
Thực ra Úc Lập cũng có ý nghĩ đó.
Trật tự sụp đổ, vì sống sót, chuyện gì mà chưa từng làm?
Đường Linh cảm thấy có chút không hay: “Đúng rồi, không phải trước đó có cô gái ở trong tiệm sao, đâu rồi?”
Úc Lập lắc đầu: “Lúc tôi vào thì không có ai.”
Vệ Đông cảm thấy nhất định phải thử một lần, bọn họ phát hiện những thứ này đầu tiên, không mang đi, thì sẽ để hời cho các tiểu đội đến sau khác.
Vài phút sau, Vệ Đông và Úc Lập nằm ngửa trên đất, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Cỗ máy kia không biết làm từ chất liệu gì, đập không ra cũng không dời nổi.
Đường Linh suy nghĩ một chút: “Em thấy chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi kiếm tinh hạch, rồi trở về rút blind box. Nếu như đội trưởng nói, những thứ đồ uống nóng này là đồ vật của hai mươi năm trước, vậy thì người mở cửa hàng này tuyệt đối không phải người bình thường.”
Cuối cùng Úc Lập và Vệ Đông cũng hiểu ra, Úc Lập cũng kịp phản ứng.
So với hai đội viên thì anh ta đương nhiên càng hiểu rõ những món đồ uống kia xuất hiện thần kỳ biết bao.
Rất nhiều năm trước, anh ta đã từng uống loại sữa bột quá hạn lại còn chất lượng kém pha với nước ở căn cứ, còn là dùng nguyên liệu đồ uống thật, mùi vị này tựa như còn ngon hơn đồ uống mà anh ta đã uống từ hồi hai mươi năm trước.
“Linh Linh nói đúng, về kiếm tinh hạch trước.” Úc Lập nói.
Vệ Đông cũng đứng dậy, nhìn cỗ máy, còn chút không cam lòng: “Chủ tiệm hẳn là cô gái để bảng hiệu ở cửa phải không anh?”
Đại lục Alexandria, thị trấn Lục Bảo Thạch.
Lộ Dao đẩy cửa tiệm nail, các học viên đang tiếp khách.
Ti Kim và Harold đang ngồi trong góc xem truyện tranh, trên cuốn truyện tranh của hai người đều có một con yêu tinh tròn vo.
Puxiu ghé vào tay Ti Kim, cái đầu yêu tinh nho nhỏ, đọc sách rất tốn sức.
Ti Kim đọc xong trước, sẽ dừng lại chờ một lát.
Lúc Puxiu muốn lật trang thì ngẩng đầu lên, khẽ cọ ngón tay cái của anh ta.
Bên kia có hơi ồn ào.
Cách ngày khai giảng chỉ còn vài ngày, sau đó Harold phải quay về hang rồng học, dạo này toàn là dành hết thời gian mấy ngày nghỉ cuối cùng để điên cuồng đọc bổ sung truyện tranh, không kiên nhẫn chờ yêu tinh đọc chậm rì.
Hắn đọc xong một trang thì đưa tay chỉ vào Merlulu, thúc giục cô ấy mau nhanh lên.
Melulu tức giận muốn cắn người, đó là cách cô ấy đã từng đối phó với Carlos độc ác.
Nhưng da của Long tộc rất cứng rắn, khác hoàn toàn với người, cắn vào suýt thì vỡ nát răng.
Một rồng một yêu tinh thường xuyên cãi nhau, nhưng lại cố tình ở cùng nhau xem cùng một quyển truyện.
Lộ Dao cũng không hiểu nổi, rốt cuộc là quan hệ của hai người họ tốt hay không tốt nữa.
Edward và Ambrose được cho là đang ở trong phòng nghiên cứu nghiên cứu làm móng tay ma pháp mới.
Làm móng tay chiến đấu ma pháp rất phổ biến giữa các pháp sư, nhưng cũng có rất nhiều khách yêu thích làm móng tay tinh khiết nhất.
Không cần ma pháp, chỉ là kiểu dáng đơn giản nhất lại xinh đẹp nhất, ngày nào cũng có rất nhiều khách đến hẹn, hiện giờ tiệm làm ăn cũng khá ổn.
Lộ Dao thấy có một vị khách với màu tóc rất đẹp đứng ở bên cửa sổ, cất giọng hỏi có phải đang xếp hàng không, cô có thể tiếp.
Đỗ Mạn Ninh nghe tiếng bèn quay đầu, thấy cô thì vô cùng vui vẻ: “Chủ tiệm, là tôi. Nhờ có sự giúp đỡ của cô mà tôi thuận lợi trở về quê hương. Sức mạnh cũng đã khôi phục, tôi muốn xem bói cho cô thêm lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận