Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 533: Công chiếu 3

Lộ Dao: "Đương nhiên là được. Cô cũng có thể cho bà Chu một ít vé, để cho bà đưa cho những người quen khác, đến lúc đó họ có thể kết bạn đến đây.”
“Cảm ơn bà chủ!” Chu Châu chân thành cảm ơn Lộ Dao, cười đến không thấy mắt.
Lộ Dao: "Bốn mươi vé, có thể phát hết toàn bộ chỗ vé này không?”
Chu Châu: "Ngươi yên tâm, có một số người trong số những người sống quanh chỗ ta muốn đến rạp chiếu phim. Hơn nữa vé này không cần tiền, họ chắc chắn sẽ đến.”
Lộ Dao nghi ngờ: "Chuyện này sẽ không có bất tiện gì sao?”
Chu Châu: "Bất tiện phần lớn là những người chưa lấy chồng. Nếu như nương hoặc những người lớn khác đi thì sẽ không có người nói chuyện phiếm cùng.”
Trong lòng Lộ Dao cũng đã xác định được: "Vất vả cho cô rồi. Làm tốt việc này, ngày mai tôi sẽ mang đồ ăn ngon cho cô.”
Nói đến việc có đồ ăn ngon, Chu Châu càng vui vẻ hơn.
Những món ăn mà bà chủ lấy ra, không biết nàng làm như thế nào nhưng mỗi một loại đều ngon đến mức muốn cắn đầu lưỡi.
Bên này cũng đã nói xong chuyện, Khốc Bát, Ôn Giản và Cẩu Tử cũng trở về.
Vẻ mặt Khốc Bát trầm tĩnh, không ríu rít nữa, nhướng mày nhìn trộm Lộ Dao một cái, cho rằng cô không phát hiện, lại liếc mắt một cái.
Hắn sống mười tám năm, lần đầu tiên thấy một cái nhà vệ sinh còn sạch sẽ hơn cả nhà bếp.
Chuyện này còn chưa tính, cái hố kia đặc biệt kỳ lạ, ngồi xổm xuống đứng lên là có nước chảy ra, ầm ầm cuốn trôi chất bẩn, cũng không biết là chảy tới nơi nào.
Còn có tờ giấy kia, rất mềm, so với miếng trúc nhỏ kia dùng tốt hơn nhiều.
Khốc Bát không thể không chối bỏ những suy nghĩ trước đó, rạp này quả thật rất thần bí, bà chủ cũng rất khả nghi.
Lộ Dao không để ý đến Khốc Bát, gọi Cẩu Tử đến trước mặt: "Ngày mai cậu tới sớm một chút, khởi động máy làm bỏng ngô và máy làm nước giải khát cho tôi xem. Nếu không phạm phải sai lầm thì chính thức vào làm.”
Đôi mắt Cẩu Tử sáng lên: "Cảm ơn bà chủ đã tin tưởng.”
Tuổi của một số nhân viên trong cửa hàng không lớn, khả năng được nhận khá cao.
Sau khi Cẩu Tử đến rạp chiếu phim, ngược lại không có cơ hội thể hiện sự linh hoạt khi còn làm ăn mày trước đó mà chỉ có thành thật làm đúng bổn phận, chỉ có thể im lặng làm việc.
Vốn dĩ chỉ có cậu bé làm ăn mày, làm việc hay hơi thô lỗ, ngày thường ăn cơm là có thể nhìn ra.
Ngay cả bản thân cậu bé cũng nhận ra, sợ bị ghét bỏ nên còn lén lút học cách nói chuyện của Lộ Dao và mấy người Ôn Giản.
Không hiểu sao gần đây cậu bé nói chuyện có vẻ trưởng thành lên, có vẻ hơi nho nhã.
Lộ Dao nhìn thấy, không nói thêm gì.
Sắp xếp việc xong, sắc trời không còn sớm, Lộ Dao cho nhân viên rạp tan làm.
Khốc Bát rời khỏi rạp chiếu phim, vội vàng tìm một phòng khách sạn dừng chân, viết một bức thư dài, suốt đêm đưa về Lăng Tiêu Các.
Lần này hắn muốn ở lại thành Lương Kinh một thời gian dài, cũng không có viết gì nhiều.
Cho dù muốn vạch trần bà chủ này, cũng phải chờ đến khi hắn có được mái tóc dài màu tím cái đã.
Từ nhỏ hắn đã thích màu tím tạo khí tao nhã, thích mặc trang phục màu tím, giày tím, ngay cả cái sọt trên chuôi đao cũng phải treo màu tím, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ngay cả tóc cũng có thể biến thành màu tím.
Hắn thấy trong rạp chiếu phim ngày hôm nay có rất nhiều thứ mới lạ, nhưng thứ Khốc Bát muốn nhất vẫn là mái tóc màu tím.
Chu Châu mang theo bốn mươi vé xem phim Lộ Dao đưa về nhà, vào cửa vào phòng bếp tìm bà Chu: "Nương, con về rồi.”
Bà Chu cũng không quay đầu lại: "Đi rửa tay, rồi đi ăn cơm ngay lập tức.”
Chu Châu đi qua: "Nương, con có việc muốn nói.”
Bà Chu ngẩng đầu, trong lòng có chút suy nghĩ không tốt: "Chuyện gì?”
"Nương, bà chủ cho con một ít vé xem phim." Chu Châu lấy ra một chồng phiếu từ trong ống tay áo.
"Vé gì?" Bà Chu khó hiểu.
Chu Châu nói chuyện của Lộ Dao ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận