Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 473: Bùng nổ 2

Lý Mạc tắt điện thoại di động rồi ngồi lại trước bàn làm việc, vùi đầu vào vẽ tác phẩm mới.
Còn bức tranh minh hoạ kia của anh ta thì đã biến thành chìa khoá mở trí nhớ rồi. Khách của cửa hàng Lông Xù nhìn thấy nó là sẽ nhớ lại hết những ký ức liên quan đến cửa hàng dưới đáy biển sâu kia. Cuộc thảo luận về cửa hàng Lông Xù trên mạng càng ngày càng kịch liệt hơn.
[Cái gì cơ?! Ngay cả chó Hoàn Hoàn và hải cẩu cũng có hả? Lúc tôi đi cửa hàng mới vừa nâng cấp được một lần, có thêm chim bạc má đuôi dài mà thôi.]
[A a a a a, thiệt lớn rồi! Lúc tui đi cửa hàng Lông Xù mới được một phòng. Trong cửa hàng chỉ có mèo thôi. Thật là một đi lại thêm một lần nữa!]
[Tui cũng muốn đi! Cầu thang trượt dưới đáy biển, vòng quay sứa vân vân, không hề chán chút nào. Còn có cả chó Hoàn Hoàn và hải cẩu mập chưa được thấy lần nào nữa. Muốn hỏi làm sao mới có thể quay lại cửa hàng Lông Xù?]
[Chắc là tuỳ duyên đấy. Có duyên nên liếc mắt một cái đã đến đó!]
[Chẳng lẽ cả đời chỉ có thể đi được một lần thôi sao? Thật muốn đến thăm cửa hàng Lông Xù sau khi thăng cấp và xây dựng thêm, còn muốn nựng nhân viên lông xù mới của cửa hàng nữa!]
[Người chưa từng đến đó bao giờ tỏ vẻ hoàn toàn chẳng hiểu mọi người đang tiếc nuối cái gì…]
...
Sóng gió của bức tranh minh hoạ mới khơi lên được nửa ngày đã lại có người ẩn danh đăng bài trên mạng.
LZ: [Có tin này chưa xác thực, cửa hàng Lông Xù ở đáy biển kia có thể còn có cả thỏ nữa.]
Cái tiêu đề có chứa từ "Cửa hàng Lông Xù" này nương theo độ hot chưa giảm kia mà nổi lên, đưa tới rất nhiều người vây xem.
[Thỏ!!!]
[Có bằng chứng gì không? Chủ tus cũng từng tới cửa hàng Lông Xù rồi à?]
LZ: [Sự thật là tôi chưa đi bao giờ, cũng có thể là tôi suy nghĩ nhiều. Nhưng đại khái là chừng năm ngày trước có một vị khách ở thành phố Dạ Quang đặt ở nhà tôi hai mươi con thỏ Nhược Diệp. Trung tâm thành phố có lệnh cấm nuôi vật cưng nên nhà chúng tôi rất ít khi có đơn hàng ở bên kia. Vậy nên tôi cực kỳ ấn tượng với đơn hàng này. Mà cũng vì lệnh cấm này nên tôi có hỏi thêm đôi câu. Khách hàng tự xưng là nhân viên cửa hàng Lông Xù, đặt thỏ cho cửa hàng. Hơn nữa thỏ này không cần đưa đến thành phố mà giao hàng ở bến tàu. Một tiếng đồng hồ trước tôi tới bến tàu giao mười con thỏ Nhược Diệp cho khách hàng. Một người trong đó là nữ sinh tóc đen dáng vẻ rất xinh đẹp. Đi theo nữ sinh này còn có một thiếu niên tóc màu lam buộc đuôi ngựa cao cao nữa.]
[Thiếu niên tóc đuôi ngựa, là Harold!]
[Hẳn là bà chủ và cậu nhân viên rất hung dữ kia của cửa hàng. Nếu là mua thỏ Nhược Diệp thì tôi cũng muốn được nựng thỏ!]
[Nếu bà chủ xuất hiện ở thành phố Dạ Quang thì có phải vị trí cụ thể của cửa hàng Lông Xù không cách xa đây không?]
[Vốn cũng chẳng có hứng thú gì đâu nhưng hôm nay nhìn thấy quá nhiều thảo luận về cửa hàng Lông Xù kia nên tôi cũng không nhịn được phải tò mò!]
[Tui cũng muốn tới cửa hàng Lông Xù!]
...
Lộ Dao không biết cửa hàng Lông Xù dưới đáy biển sâu của mình đã nổi tiếng trên mạng. Sau khi đi nhận hai mươi con thỏ Nhược Diệp với Harold, hai người lên đường quay về biển.
Hộ vệ hải cẩu dừng lại ở bên bờ, cảm nhận được hai người quay lại từ lập tức ló đầu ra khỏi mặt nước.
Thỏ Nhược Diệp trong lồng đã được đeo vòng cổ đặc biệt nên sẽ không bị nước biển nhấn chìm.
Một con người, một con rồng, hai mươi con hải cẩu và hai mươi con thỏ kết bạn cùng về nhà.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, nhiệm vụ phụ đã hoàn thành.
[Đã mở nhiệm vụ cuối cùng! Biển rác vốn đã lạc mất tên gọi của mình trong năm dài tháng rộng. Mời bà chủ tìm cái tên chân chính của vùng biển này về trong vòng ba ngày!]
Lộ Dao xác nhận lại hai lần. Nói cách khác là biển rác vốn không phải tên là "biển rác", chỉ cần tìm về được cái tên ban đầu thì coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Cô hơi không dám tin lắm. Nhiệm vụ cuối cùng lần này sao mà đơn giản quá.
"Cậu nghiêm túc chứ?"
Hệ thống chậm rãi ói chữ ra: [Ừ, nhưng cơ hội nói ra câu trả lời thì chỉ có một lần mà thôi. Nếu sai tên thì nhiệm vụ sẽ thất bại ngay. Mời bà chủ cẩn thận cân nhắc.]
Lại nữa rồi.
Ngày nào cũng có mấy lời cố gắng gây khó dễ cho bà chủ.
Lộ Dao kéo hộ vệ trưởng của đội hộ vệ hải cẩu bên cạnh là Lệ Lệ qua. Hộ vệ trưởng vẫn luôn đeo dây chuyền ngọc trai mà Nữ thần biển sâu đưa cho. Vì để phân biệt nó với những con hải cẩu khác, Lộ Dao đã lấy cho nó một cái tên, đó là Lệ Lệ. Lệ Lệ rất thích cái tên này. Nó nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Dao, đôi mắt đen nhánh phát ra nghi vấn: "Chuyện gì thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận