Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 660: Tôi vẫn thích dáng vẻ điềm tĩnh bên trong lúc đầu của anh hơn 4

Tôi vẫn thích dáng vẻ điềm tĩnh bên trong lúc đầu của anh hơn 4
Phó Trì nghe xong thì gật đầu, hai màn hình quảng cáo ở lầu một rất thu hút người khác, nhưng lại không đủ bắt mắt, chỉ khi đến gần mới chú ý được.
Nếu như làm thêm một màn hình quảng cáo đủ bắt mắt ở lầu hai, loại mà cách hai con phố cũng có thể thấy được thì tuyên truyền phim và quảng cáo đều được nâng lên một tầm cao mới.
Phó Trì lại có người quen làm loại này, vấn đề là trừ bà chủ ra, những người còn lại không cách nào thật sự vào được triều Đại Vũ nên lắp đặt là một vấn đề lớn.
Vì vấn đề màn hình quảng cáo nên tạm thời không có tiến triển.
Lộ Dao cũng không đeo bám một cách quá đáng, gọi Phó Trì và Cơ Chỉ Tâm đến thương lượng việc đề xuất danh sách phim 3D được chọn.
Cô nóng lòng muốn phát hành bộ phim 3D trong rạp chiếu phim.

Chập tối, hai con ngựa phóng nhanh vào Lương Kinh.
Kim Lục và Uyển Vũ tìm một khách điếm dừng chân, buông hành lý xuống rồi phóng ngựa đi nghe ngóng tình hình rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim nổi tiếng hơn dự tính của họ nhiều, tùy tiện gọi một người trên phố, nhắc đến rạp chiếu phim, ai nấy đều mặt mày hớn hở, nói mãi không ngừng.
Khách điếm dừng chân của họ cách rạp chiếu phim hai con phố, trên đường đến đây hai người đã nghe tám trăm phiên bản của rạp chiếu phim, đi được nửa canh giờ cuối cùng đã đến rạp chiếu phim trong truyền thuyết.
Kim Lục đứng trước cửa kính, ngạc nhiên nhìn kiến trúc kỳ lạ trước mặt: “Đúng thật là trăm nghe không bằng một thấy.”
Uyển Vũ nhìn màn hình quảng cáo bên mạnh đang phát quảng cáo của Xuân Hi Lâu.
Lúc thì nàng ta nhìn các hình ảnh trong quảng cáo, lúc thì quay đầu nhìn sang Xuân Hi Lâu bên cạnh, kéo mạnh vạt áo Kim Lục: “Tiểu Lục, ngươi xem đi, hình như bên trong này đang chiếu về Xuân Hi Lâu bên cạnh đấy.”
Kim Lục cũng choáng váng: “Đây chính là phim sao?”
Diệp Tiêu quay đầu nhìn rồi lặng lẽ quay người, đi về phía khu nghỉ ngơi.
Điệp Thất nghe thấy giọng của Kim Lục, ban đầu còn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng quay đầu lại nhìn thì chỉ muốn che mặt lại.
Sao Tiểu Lục và Tiểu Ngũ cũng đến đây rồi?
Kim Lục và Uyển Vũ đứng trước cửa một lúc lâu, nhìn màn hình quảng cáo chiếu lần lượt những đoạn phim ngắn khác nhau, vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
Điệp Thất không nhìn tiếp được nữa nên đã bước ra bắt chuyện: “Hai người vào đây nói chuyện.”
Uyển Vũ thấy Điệp Thất thì vui hơn: “Thất Thất, các ngươi ở đây thật à!”
Điệp Thất: “… Vào trong trước đã.”
Khí chất ngu đần trên người hai tên ngốc này quá nặng.
Kim Lục và Uyển Vũ như bà con mới từ “dưới quê” lên của Điệp Thất vậy, nhìn gì cũng thấy tò mò.
Nhưng tiếc là họ đến quá trễ, suất chiếu cuối cùng đã bắt đầu, hơn nữa lại không còn thừa vé.
Hai người chỉ đành ngồi trong khu nghỉ ngơi ăn bỏng ngô uống Coca Cola, nước cam và xúc xích, xem trailer để đỡ thèm.
Gần đóng cửa nên quầy bán đồ ăn vặt không bận lắm.
Điệp Thất đứng sau quầy bán hàng nói chuyện với hai người họ: “Sao hai người lại đến đây thế?”
Kim Lục cắn hai cái đã ăn xong cây xúc xích nướng, cất giọng nói: “Thất Thất, lấy thêm mười cây xúc xích như vậy nữa!”
Uyển Vũ: “Thất Thất, ta cũng muốn hai cây, lấy thêm một ly nước quýt nữa.”
Điệp Thất: “…”
Rốt cuộc hai người đến làm gì thế?
Suất chiếu cuối cùng hôm đó kết thúc, khách hàng đều rời đi hết, cuối cùng Khốc Bát cũng được tan ca, chạy thẳng đến khu nghỉ ngơi nói chuyện với Kim Lục và Uyển Vũ.
Sau khi đóng cửa, Lộ Dao được Khốc Bát long trọng giới thiệu cho Kim Lục và Uyển Vũ làm quen.
Lộ Dao suy nghĩ hai cái tên “Kim Lục” và “Uyển Vũ”, trong lòng nói năm, sáu, bảy, tám đã có, chín đến nữa là đủ bộ.
Kim Lục và Uyển Vũ tò mò về rạp chiếu phim nên Lộ Dao đã bảo Khốc Bát và Điệp Thất lần lượt đưa họ đi một vòng xem thử.
Thỏa mãn được sự tò mò, Điệp Thất đau đầu đưa hai người họ đi.
Khốc Bát nói muốn cùng đến tửu lâu để ăn cơm, còn nhiệt tình gọi Lộ Dao đi cùng.
Lộ Dao lại từ chối.
“Mấy con số” tụ tập với nhau, một đối tượng làm nhiệm vụ như cô đi theo qua đó có khác nào đưa dê vào miệng cọp chứ?
Câu chuyện anh em hồ lô cứu ông nội đúng thật xem hoài không chán.
Chậc.
Khốc Bát chau mày tiếc nuối, vẫn muốn khuyên nhưng cuối cùng đã bị Điệp Thất kéo đi.
Cũng trong lúc đó, bến tàu phía bắc Lương Kinh có một con thuyền hàng cập bờ.
Đợi khi thuyền vào đến bờ, Triệu Quảng Hồng bước xuống thuyền trước.
Chuyến đi Giang Nam lần này thuận lợi hơn dự định nhiều.
Hắn lấy hàng từ rạp chiếu phim vận chuyển đến Giang Nam, chào với giá cao, kết quả chưa đến hai ngày đã bán hết rồi.
Không chỉ như vậy, hắn còn tạo được mối quan hệ với thủ phủ Giang Nam.
Ngọn đèn lập lòe khiến mọi thứ trông mơ hồ, phía sau thuyền hàng của Triệu gia còn có một chiếc thuyền lớn nữa, hai bên đầu thuyền treo hai lá cờ tam giác, giữa cờ viết một chữ “Giang” nổi bật.
Triệu Quảng Hồng vội vàng quay người lại, đứng trên bờ đợi.
Lần này Giang gia có ba người đến, đại quản gia đắc lực nhất bên cạnh Giang lão thái gia, Giang Ngữ Điệp - thiên kim của gia chủ hiện tại của Giang gia, một tiểu bối là họ hàng của Giang thị tên Giang Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận