Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 543: Tiểu Phó 3

Tiểu Phó nhảy dù vào rạp chiếu phim khiến Ôn Giản, Chu Châu và Cẩu Tử hơi đề phòng.
Khốc Bát tỉnh bơ quan sát, làm bộ cũng rất đề phòng.
Cái người này vừa nhìn đã biết là chung một giuộc với bà chủ rồi. Ăn mặc kỳ quặc hơn bà chủ, lớn tuổi hơn bà chủ, trông là biết không dễ trêu chọc.
Sau khi giới thiệu sơ qua, Lộ Dao không để ý tới nữa.
Căn cứ theo biểu hiện của Phó Trì cho thấy anh ta cũng không phải là không có hứng thú với rạp chiếu phim này. Bà chủ vừa đi, anh ta bèn lang thang khắp nơi, còn chủ động trò chuyện với nhân viên trong rạp.
Tiểu Phó trà trộn trong danh lợi nhiều năm nên bản lĩnh nghe lời nói và xem vẻ mặt phải nói là không hề kém. Cách ứng xử có chừng mực khiến anh ta nhanh chóng nắm giữ được tình hình kinh doanh trước mắt của rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim này vừa mới khai trương không lâu. Trước mắt mới chỉ chiếu hai bộ phim.
Người dân triều Đại Vũ tạm thời đã chấp nhận và rất hài lòng. Trước mắt thì bà chủ còn chưa có dấu hiệu bị bắt đi thiêu sống.
Phó Trì khoanh tay đứng trước cửa rạp chiếu phim, dõi mắt nhìn về phía xa, một nỗi ưu tư trong lòng lặng lẽ dâng trào, không ngừng gợn sóng khiến anh ta gần như không thể kiềm chế nào.
Anh ta không thể nào tưởng tượng được tình cảnh khi từng bộ phim tài liệu, phim trinh thám, phim khoa học viễn tưởng,... được mang lên màn ảnh lớn. Nếu vậy thì người dân nơi này sẽ có phản ứng gì?
Không thể tưởng tượng ra cho nên vô cùng mong chờ.
Phó Trì chợt nhớ tới Cơ Chỉ Tâm gần đây đang bận rộn với các vấn đề về bản quyền. Tiếng tăm gà trống sắt hừng hực khí thế của cậu ta đã lan truyền khắp giới rồi. Còn có người nghi ngờ Cơ thị sắp ngã xuống, hơn mấy chục triệu tiền bản quyền nho nhỏ mà cũng mè nheo đòi bằng được. Lý do là vì tiền vốn trong tay bà chủ eo hẹp nên cậu cả Cơ mới không thể không tính toán chi li như thế.
Xem ra mở rạp chiếu phim ở thời cổ đại hình như càng ngày càng thú vị hơn.
-
Lộ Dao đứng phía sau máy làm bỏng ngô, quan sát khách hàng ở khu nghỉ ngơi.
"Hai người khách ở bàn E kia là hai cô gái phải không?" Cô gõ vào hệ thống.
Hệ thống: [Cái này mà cũng nhìn ra được à?]
Lộ Dao: "... Không nhìn ra mới là lạ."
Mặc dù hai người kia mặc đồ nam nhưng da dẻ trắng nõn mịn màng hơn đàn ông bình thường ở triều Đại Vũ. Đặc biệt là cô gái giả dạng cậu ấm nhà giàu kia. Khung xương nàng ta nhỏ, môi hồng răng trắng, được cái cũng ngang ngạnh đứng đắn nên có thể che đi một ít sự yếu ớt của con gái bình thường.
Lộ Dao quan sát thêm một hồi nữa: "Mắt của thị vệ nữ kia cứ híp lại mãi, có phải cận thị không thế?"
Hệ thống: [... Không biết nữa.]
Thứ thu hút bà chủ lúc nào cũng kỳ quái nên nó lười để ý thêm.
Lộ Dao: "Hai người bọn họ mua vé rồi sao?"
Hệ thống: [Mua hai suất rồi.]
Vạn Bảo Châu cũng đang quan sát Lộ Dao. Cuộc trò chuyện vừa rồi của bà chủ và người đàn ông kia nàng ta nghe được hết.
Chỉ là do hiểu biết quá cạn nên nàng ta ghi nhớ dưới đáy lòng hết, đợi ngày sau kiểm tra thực hư.
Lúc này, suất chiếu phim giờ Ngọ kết thúc. Người xem nối đuôi nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Ước chừng một chung trà sau, radio vang lên tiếng thông báo khách xem suất thứ hai xếp hàng để soát vé.
Suất này có không ít cô nương và đại nương cầm vé sự kiện đến xem phim. Những người này kết bạn tới cùng nhau, ồn ào náo nhiệt chờ Lộ Dao soát vé, cõi lòng cực kỳ vui vẻ đi vào phòng xem phim.
Sau ngày này là rạp chiếu phim đã liên tục thực hiện hoạt động phát vé trong bốn ngày rồi.
Đến ngày thứ năm, buổi công chiếu thứ hai của "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" không phát vé sự kiện nữa nhưng vẫn có khách nữ bằng lòng bỏ tiền ra mua vé xem phim, số lượng còn không ít.
Một lần nữa Lộ Dao cảm nhận được cảm giác vội vàng vì phòng chiếu phim quá ít chỗ. Cô chuẩn bị chọn ngày để chiếu bộ phim thứ ba.
Bộ phim tiên hiệp mà Cơ Chỉ Tâm đang bàn bạc kia bị ép giá quá thấp nên không thành công.
Lộ Dao tạm thời thay đổi ý định, chọn lại phim một lần nữa.
Đây là một bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết. Đầu tiên là phiên bản truyền hình, sau đó là phiên bản điện ảnh. Năm đó bộ phim này đã gây được tiếng vang lớn.
Lộ Dao để ý phiên bản điện ảnh hơn. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà bản quyền bộ phim này lại nằm trong tay công ty của Phó Trì.
Phó Trì biết bà chủ muốn chiếu bộ phim đó trong rạp nên đã thẳng tay bật đèn xanh cho cô luôn.
Bản quyền là do Cơ Chỉ Tâm toàn quyền phụ trách. Lần này quá trình bàn bạc diễn ra rất nhanh chóng mà giá cả lại cực kỳ thực dụng.
Cậu ta không nhịn được mà trêu chọc: "Tiểu Phó, làm quản lý sảnh không tệ nha."
Phó Trì: "Tiểu Chỉ Tâm, như nhau thôi ấy mà."
Cơ Chỉ Tâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận