Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 570: Nhiệt tình giới thiệu 3

Trong khoảng thời gian này, việc kinh doanh của cửa hàng Lông Xù khá tốt, nhưng mãi đến khi có thêm hệ thống điện thoại âm hồn thì mới có nguồn thu vào ổn định, tổng cộng có hơn một trăm nghìn.
Chút tài chính này đương nhiên không đủ để mua bản quyền, hải cẩu nhỏ mang theo cái rương đựng châu báu là để chi viện cho bà chủ.
Hải cẩu voi phương Nam biết bà chủ thích ngọc trai nên lúc ra ngoài tuần tra sẽ chú ý, tìm thấy rồi sẽ đánh dấu trước, khi nào cần sẽ đi lấy.
Gần đây tiểu đội hải cẩu còn tìm thấy một con thuyền cổ bị chìm ở một eo biển sâu, lấy được mấy chiếc rương cổ chứa đồng tiền vàng và châu báu lớn, tất cả đều được đưa cho Lộ Dao.
Giá trị của những thứ này không thể định giá được, Lộ Dao cảm thấy tạm thời không cần dùng đến nên cô không dùng tùy tiện giao cho tiểu đội hải cẩu bảo vệ.
Lần này Lệ Lệ mang theo một rương đầy ngọc trai, độ lớn như nhau, vừa trong suốt vừa tròn trịa.
Kế hoạch của bọn họ là đi gặp nhà làm phim mà Ôn Tĩnh Di giới thiệu trước, bàn bạc giá cả xong thì đến cửa hàng bán ngọc trai mà Cửu Hoa giới thiệu, dùng tiền bán ngọc trai để mua bản quyền.
Quá trình hơi quanh co, nhưng trước mắt thì đây là phương án tiết kiệm nhất.
Đến con đường ven biển ở thành phố Dạ Quang, Lộ Dao và Harold lên bờ trước, sau đó quay đầu quan sát Lệ Lệ.
Lần trước hải cẩu con đã nói với Lộ Dao rằng nó sẽ biến thành hình người sau khi lên bờ.
Khi hải cẩu con mập mập với bộ lông xù hoá thành hình người sẽ có hình dáng như thế nào nhỉ?
Lộ Dao chưa từng thấy.
Bé rồng đen cũng chưa thấy.
Nên… rất tò mò.
Lệ Lệ dùng cái bụng béo tròn và cái vây vừa nhỏ vừa ngắn để chống đỡ, thở hổn hển bò lên trên bờ.
Khi chiếc đuôi nhòn nhọn vừa rời khỏi mặt nước, vòng cổ ngọc trai trên cổ phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, cơ thể Lệ Lệ bắt đầu thay đổi, bộ lông mềm mại biến mất, vây cá và đuôi biến thành tay chân.
Qua khoảng mười mấy giây, một cậu bé mũm mĩm xuất hiện trước mặt Lộ Dao và Harold.
Cậu ấy chỉ cao tới bả vai Lộ Dao, mái tóc mềm mại, lông mi nhỏ dài, đôi mắt tròn đen nhánh, dường như không có tròng trắng, trên mắt là cặp lông mày ngắn ngủn, lông tóc đều có màu trắng.
Lộ Dao: “Lệ Lệ?”
Cậu thiếu niên đầu bạc gật đầu: “Là em.”
Giọng nói non nớt trong trẻo, cực kỳ đáng yêu.
Lệ Lệ biến thành người vẫn giữ được vẻ mập mạp, giống như chiếc bánh bao thịt mới ra lò, mềm mại đáng yêu, trước ngực đeo rương đựng châu báu, trông có vẻ khờ khạo.
Có thể vì không có tròng trắng nên nhìn lâu sẽ thấy kỳ dị.
Lộ Dao nhìn kỹ vẫn có thể thấy được đường nét tròn trịa của hải cẩu con, cô kéo tay cậu ấy: “Đi thôi, dẫn cậu đi vào thành phố chơi.”
Harold nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Bé mập.”
Lệ Lệ cãi lại: “Tôi thấy như vậy là vừa với tôi rồi.”
Hải cẩu nước phương Nam lấy sự mập mạp làm tiêu chuẩn của cái đẹp, mỡ là chứng minh cho sức mạnh và khả năng săn mồi.
Trong mắt cậu ấy, Harold và Lộ Dao gầy như cây gậy trúc chẳng có chút cạnh tranh nào.
Hải cẩu nước phương Nam cũng là loài có tuổi thọ cao, sau khi trở thành đầy tớ của Thần, tuổi thọ càng dài vô tận.
Lệ Lệ đã sống gần một ngàn năm nhưng đây là đầu tiên lên bờ nên rất phấn khích, nhìn thấy cái gì cũng thấy mới lạ, nhịn không được mà duỗi tay sờ sờ.
Bọn họ tới thành phố Dạ Quang gặp Ôn Tĩnh Di trước, sau đó mới cùng đến gặp Trịnh Tân Thành.
Địa điểm gặp mặt là ở công ty của Trịnh Tân Thành, Ôn Tĩnh Di đã hẹn gặp trước, Trịnh Tân Thành cũng đã hẹn thời gian.
Trịnh Tân Thành đã hơn bốn mươi tuổi, mái tóc hoa râm, rãnh cười trên mặt rất sâu, trông có vẻ là người rất nghiêm túc.
Sau màn chào hỏi giới thiệu đơn giản, Lộ Dao nói trực tiếp vào vấn đề.
Khi Ôn Tĩnh Di liên hệ với Trịnh Tân Thành, ông ta đã biết thân phận của Lộ Dao.
Ông ta đã nghe rất nhiều người nói về cửa hàng thần kỳ ở dưới đáy biển, lên mạng cũng sưu tầm được một vài thông tin, nhưng đến nay ông ta vẫn không có duyên được tới cửa hàng Lông Xù.
Trịnh Tân Thành có thái độ rất hợp tác, cũng đồng ý hoàn thành thủ tục về hợp đồng một cách nhanh nhất có thể, nhưng khi đến lúc báo giá, ông ta đưa ra một yêu cầu.
“Về việc cô muốn mua mấy bộ phim, có thể không giao dịch bằng tiền được không?”
Lộ Dao hơi ngạc nhiên, đặt câu hỏi ngược lại: “Ngài Trịnh muốn giao dịch như thế nào?”
Hai tay Trịnh Tân Thành đan vào nhau, ông ta cúi đầu, ánh mắt không kiềm được mà nhìn chiếc lắc tay ngọc trai trên cổ tay Lộ Dao, nói nhỏ: “Tôi đã từng nhìn thấy một bức tranh minh hoạ trên mạng, tranh vẽ một nhóm người và sinh vật biển đang đánh nhau dưới nước, phần thưởng dành cho bên chiến thắng là “Thần Chi Lệ” trong truyền thuyết. Khi A Ôn liên hệ với tôi đã nói về thân phận của cô. Tôi có một yêu cầu liều lĩnh, nguyện lấy tất cả tài sản và mối quan hệ mình có để đổi lấy “Thần Chi Lệ” của cô.”
Yêu cầu này nằm ngoài dự đoán, ngọc trai chứa thần lực của nữ thần biển sâu khác hoàn toàn với ngọc trai bình thường.
Lộ Dao liếc mắt nhìn Lệ Lệ một cái, cậu trai béo mập tỏ ra ngây thơ, không có phản ứng gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận