Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 775: Nhịp tim vui mừng 1

Nhịp tim vui mừng 1
Lộ Dao nói với Tiêu Trạch là ngày mai lên đường nhưng thực tế đã mua vé vào tối hôm đó.
Nơi cô muốn đến là thị trấn Đệm Mèo Số Bốn ở thành phố Đồi Mồi, cũng là thị trấn nhỏ mà Từ Hiểu Hiểu sinh sống lúc còn bé.
Cơ Phi Mệnh đang đứng trước cửa trung tâm bổ túc lúc nhỏ, ánh mắt toát ra sự lo lắng: “Cô thật sự phải ra ngoài muộn như thế một mình sao?”
Đây là thế giới có siêu năng lực, không thể đảm bảo được có phần tử khủng bố hay không. Nhưng một mình bắt xe đi xa, thêm vào đó lại còn vào buổi tối như thế, Cơ Phi Mệnh không yên tâm được.
Tiếc là nhân viên của cửa hàng không cách nào bước ra khỏi cửa được, mà lần này bà chủ cũng không nói chuyện mình ra ngoài cho Harold biết.
Lộ Dạo lại không sợ hãi gì, thậm chí còn có một cảm giác phấn khích muốn thăm dò thế giới mới: “Không cần lo lắng, vé xe mà tôi mua đi thẳng đến trung tâm thành phố. Trễ nhất là sáng sớm ngày mốt tôi sẽ quay lại, nếu cửa hàng có việc thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Trung tâm bổ túc đã được lắp đặt hệ thống truyền tin của thành phố Tam Hoa, vừa tiện liên lạc với khách hàng bổ túc, cũng có thể liên lạc với bà chủ lúc cô ra ngoài.
Tạm biệt với Cơ Phi Mệnh xong, Lộ Dao đeo túi lên quay người đến trạm xe.
Bà chủ sớm đã vạch sẵn kế hoạch, từ thành phố Tam Hoa có một chuyến xe đi thẳng đến thành phố Đồi Mồi, mất khoảng hai tiếng đi xe.
Đến được thành phố Đồi Mồi rồi bắt chuyến xe khách giữa đêm, chỉ một tiếng rưỡi đã có thể đến được thị trấn Đệm Mèo Số Bốn.
Chuyến xe khách giữa đêm muộn nhất của các thành phố cũng phải vào sáng sớm hôm sau, tám giờ tối Lộ Dao xuất phát từ thành phố Tam Hoa, mười giờ đã đến thành phố Đồi Mồi, vừa đúng lúc bắt được chuyến xe khách cuối cùng.
Trạm xe là một khu vực người đi qua lại rất đông đúc, số người sử dụng siêu năng lực cũng nhiều hơn những nơi khác.
Lộ Dao vừa vào trạm xe thì đã bị móc túi.
Đối phương là một người có siêu năng lực, kể từ lúc đi ngang qua cô, vẫn chưa đụng chạm vào túi thì đồ vật bên trong đã bị thấy hết.
Nhưng lúc Lộ Dao ra khỏi trung tâm bổ túc đã có thói quen chuyển những thứ quan trọng vào trong chiếc kho mang theo bên người, ngay cả hộp đồ ăn Chu Tố làm cho cô cũng không bị phát hiện ra.
Những thứ bị lấy đi chỉ có thuốc say xe, khăn tay và một túi kẹo cao su.
Hệ thống: [Cô không đuổi theo sao?]
Lộ Dao lắc đầu: “Bỏ đi, không có thời gian để lãng phí vào những chuyện nhỏ nhặt như thế.”
Hệ thống: [Tại sao chúng ta phải đến nơi Từ Hiểu Hiểu sinh sống lúc còn bé, việc tốt không được đền đáp mà. Cho dù không đi thì căn bản cô cũng có thể lấy được tin tức từ trong đầu của cô ta để hoàn thành việc bổ túc mà?]
Lộ Dao qua cổng kiểm tra vé đi về phía trạm xe: “Đúng thật là không cần tốn nhiều công sức như thế. Nhưng cậu không muốn biết rốt cuộc năm đó người bôi nhọ cô ta là ai sao? Còn có người đàn ông kia nữa, nếu như vẫn còn ở trong thị trấn thì sẽ khiến người ta không thể yên tâm được.”
Hệ thống: [Bà chủ, cô thay đổi rồi.]
Lộ Dao: “Hửm?”
Hệ thống: [Trước đây cô không phải là người chỉ vì một khách hàng mà phải hao tâm tổn sức như thế.]
Lộ Dao gật đầu: “Trong nền văn hóa của chúng ta có một câu nói: “Nghèo thì giữ mình trong sạch, thành đạt thì cứu giúp khắp thiên hạ”. Chúng ta không có năng lực cứu giúp cả thiên hạ thì ít nhất cũng có thể giải quyết một số chuyện nhỏ mà chúng ta có thể làm được.”
Hệ thống im lặng không nói gì, lén lút lên mạng tra thử ý nghĩa của câu nói này.
Nhưng thế giới này không hề có câu nói ấy, hệ thống có thấy khó chịu thì cũng hết cách.
Vị trí ngồi của Lộ Dao ở ngay cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, cô nhích gần đến cửa sổ, muốn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Lộ Dao cảm thấy mất hứng, chuẩn bị ngồi thẳng dậy, đưa mắt lên nhìn thấy một bóng người phản chiếu trên cửa kính.
Mái tóc ngắn màu bạc gọn gàng, bộ đồ vest màu đậm, nửa đêm rồi nhưng vẫn còn đeo kính râm, để lộ ra nửa gương mặt góc cạnh.
Tim Lộ Dao trật nhịp, quay người qua đó, lên tiếng thăm dò: “Tiểu A sao?”
“An Yến.” Người đàn ông chủ động giới thiệu, sau đó ngồi xuống cạnh Lộ Dao, tấm vé xe nằm trong những ngón tay thon dài kia lộ ra một góc nhỏ.
Lộ Dao hiểu ra nhanh ý đáp lại: “Chào anh, tôi tên Lộ Dao.”
An Yến nhẹ nhàng gật đầu, xem như trả lời.
Lộ Dao nghi ngờ: Chẳng lẽ nhận nhầm người rồi sao?
Đã gặp qua bao nhiêu lần, mặc dù lần nào anh cũng đều thay đổi gương mặt, cho dù không có mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ đặc trưng nhưng khí chất của anh cũng rất đặc biệt, như vậy cũng đủ để cô nhận ra được ngay.
Cô không nhận nhầm người.
Nhưng đối phương không có ý đáp lại nên Lộ Dao cũng đành cất đi ý nghĩ chủ động bắt chuyện.
Nếu như đã gặp được thì sẽ được kết nối thôi.
Cô không vội gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận