Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 692: Có lẽ, bạn từng tò mò trên mặt trăng có thứ gì? 1

Có lẽ, bạn từng tò mò trên mặt trăng có thứ gì? 1
Trong phòng ngủ im phăng phắc, chỉ có tiếng mưa to rơi nặng hạt ngoài cửa sổ.
Tần Minh Đức bước về phía trước hai bước, dừng lại trước tấm màn, lên tiếng lần nữa: "Bệ hạ?"
Vũ Đế lấy lại tinh thần, há miệng thở dốc, thử cất tiếng: "Tần Minh Đức."
Tần Minh Đức: "Có nô tài."
Vũ Đế: "Giờ nào rồi?"
Tần Minh Đức: "Giờ sửu một khắc ạ."
Vũ Đế đứng dậy, Tần Minh Đức bước vào hỗ trợ thay quần áo.
Tiếng sấm vang dội, cơn mưa càng lúc càng lớn.
Vũ Đế đứng cạnh cửa sổ, im lặng ngóng nhìn màn mưa, sắc mặt âm u sâu lắng.
Năm Vũ Lịch thứ bốn mươi chín, không ngờ ông lại quay về năm năm trước.
Nhưng tại sao lại thế?
Chẳng lẽ trời cao cũng cảm thấy ông đã chọn sai người, vậy nên mới cho ông hồi hồn sống lại?
Hai tay Vũ Đế chống lên bệ cửa sổ, từng giọt mưa trút xuống mu bàn tay, lạnh lẽo thấu xương.
Trong đầu Vũ Đế hiện lên khuôn mặt của tiên Thái tử lúc chết, đích trưởng tử giống ông nhất và cũng có phẩm đức nhất, bây giờ nhớ lại vẫn thấy vô cùng hối hận không nguôi.
Nếu Thái tử không qua đời thì ông cần gì phải đối mặt với hoàn cảnh khó cả đôi đường như thế?
"Tần Minh Đức."
"Có nô tài."
"Tuyên Đức Nghi tiến cung."
Tần Minh Đức liếc nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại cảm nhận được cảm xúc u ám của Vũ Đế, không dám đùn đẩy, ôm phất trần xoay người lui về phía sau: "Nô tài đi ngay."
Suốt đêm giông tố không ngừng, lại còn là đêm khuya, ra cung hay vào cung đều không dễ dàng.
Bảo Châu nhận được khẩu dụ, lúc lên xe tiến cung đã là giờ mão.
-
Sáng sớm, mưa rào vừa tạnh, ánh mặt trời ló dạng ở phía đông, sương mù tan đi, không khí vô cùng tươi mát.
Từ sáng sớm, người dân ở cạnh phố Tùng An đã phát hiện, trên lầu hai của rạp chiếu phim mới lắp thêm một màn hình rất lớn, còn lớn hơn hai bức quảng cáo ở lầu một ghép lại, gần như che khuất hết tầm nhìn ở lầu hai, gắn đè thật chắc trên biển hiệu của rạp chiếu phim.
Màn hình này quá bắt mắt, còn treo trên cao, e là cách từ ba tới năm con phố cũng có thể nhìn thấy được.
Đồng thời có vài người dân cũng thấy thắc mắc, hôm qua mưa to suốt đêm, vậy cái màn hình này được lắp lên khi nào?
Hơn nữa lầu hai cũng không có mái hiên che mưa, chẳng lẽ màn hình này không sợ dính nước mưa sao?
Về rạp chiếu phim, có quá nhiều chuyện không giải thích được, vậy nên thắc mắc một hồi xong, phần lớn dân chúng lại từ bỏ tự hỏi theo thói quen.
Lúc này trên màn ảnh tối đen, vẫn chưa chiếu bất cứ nội dung gì.
Dân chúng có chút chờ mong, không biết màn hình lớn này có khác gì màn hình nhỏ ở bên dưới hay không?
Có phải là sắp có phim mới được chiếu không?
Buổi sáng mở cửa rạp chiếu phim, nhóm nhân viên rạp nhìn thấy màn hình mới cũng rất ngạc nhiên.
Đúng là hôm qua bà chủ có nói sẽ lắp một màn hình lớn, lắp trên lầu hai.
Bọn họ cứ tưởng nó cũng to cỡ cái ở lầu một, không ngờ lại to tới mức này.
Nhạc Hãn và Vinh Thăng Hoa bước ra khỏi cửa hàng của từng người, tay đút trong ống tay áo đứng hóng chuyện, nhớ tới tối hôm qua Lộ Dao nói màn hình mới này khác với cái trước kia, âm thầm chờ mong.
Rạp chiếu phim và phố thương mại chênh lệch thời gian khoảng nửa ngày, nhưng ngoài Phó Trì ra thì thời gian đi làm của ba người trong đội hậu kỳ giống với những nhân viên khác của rạp, đều tới vào buổi sáng.
Bây giờ rạp chiếu phim mở cửa, đội hậu kỳ vẫn chưa đưa trailer của "Kế hoạch lên mặt trăng" tới đây, Lộ Dao không có việc để làm nên tính buổi sáng tới Yên Chi Lâu trước, sắp xếp công việc chế tạo son môi.
Nhóm nhân viên cửa hàng đang ăn sáng trong phòng nghỉ, Lộ Dao ăn xong trước, tính ra cửa.
Hôm nay Cẩu Tử tới hơi muộn, chạm mặt Lộ Dao ở cửa chính, giao cho cô một tờ giấy.
Lộ Dao ngẩn người, đưa tay nhận lấy: "Ai đưa?"
Cẩu Tử: "Vừa rồi gặp một tiểu hài tử, nó nói là hàng xóm của Trường Minh, đưa thư giúp Trường Minh."
Lộ Dao mở tờ giấy ra, chữ của Trường Minh rất đẹp.
Hắn ta nói trong nhà có việc, xin nghỉ phép một ngày.
Lộ Dao cất tờ giấy vào, hơi phiền muộn: "Trường Minh xin nghỉ, lầu hai thiếu người soát vé rồi. Ôi, ngoài cửa đã dán thông báo tuyển dụng vài ngày rồi, sao vẫn chưa thấy ai tới thế?"
Từ sau khi Tần Tam Vi tới thì rạp chiếu phim không còn người mới nào tới nữa, thậm chí hỏi thăm cũng hiếm.
Lộ Dao cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không nói được là lạ ở đâu.
Cẩu Tử đề nghị: "Không bằng để Thất Thất tỷ làm một ngày đi, quầy bán quà vặt có một mình ta là đủ rồi."
"Xin hỏi, nơi này đang tuyển người đúng không?" Bỗng nhiên bên cạnh có một giọng nữ trong trẻo xen vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận