Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 441: Tôi thấy cô ấy lăn lộn rất vui vẻ 3

Lúc này nhìn thấy Lộ Dao quay về, lúc ra đón cô cũng là vẻ cạn lời: “Nghe nói sáng nay có một con sao biển lăn lộn bên ngoài, bị bong bóng đón đi mất, vài người khác bắt đầu bắt chước.”
Lộ Dao: “... Phụt.”
Từ lúc mở tiệm đến giờ, lần đầu tiên thấy những vị khác dưới trạng thái cá tự kỷ có năng lượng như thế.
Giày vò nửa ngày trời cũng không ai đi được, khách khứa dần dần dừng hành vi bắt chước mù quáng lại.
Lần nữa quay lại cửa hàng Lông Xù, những vị khách biến thành con người nhìn nhau, nhớ lại chuyện nô nghịch trong biển lúc nãy, cả mặt ửng đỏ tay chân loạn xạ, không khí trở nên ngại ngùng.
Mà cũng trong ngày này, nhà cây cho mèo trong phòng mèo xuất hiện những hư hại không giống nhau, bằng chứng như là dấu vết của con người để lại.
Buổi chiều Lộ Dao đến kiểm tra nhà cây cho mèo, bất giác bật cười: “Không chỉ nhà cây cho mèo, sàn nhà cũng bị vạ lây.”
Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác: [Tôi sẽ làm ra cho cô luôn một tầng biệt thự cao cấp đặc biệt.]
Harold gật đầu: “Tâm trí của nhân loại quá yếu ớt rồi.”
Lộ Dao: “Không thể nói là yếu ớt, chỉ là suy nghĩ quá nhiều. Áp lực cuộc sống để lại dấu vết trên tinh thần của loài người, rất khó để xóa bỏ. Nhưng ở trong vùng biển này, càng nghĩ phức tạp càng dễ bị ràng buộc, càng khó thoát ra khỏi. Chiều nay, ngoài Cửu Hoa ra, không có vị khách nào rời đi.”
Tại sao con người lại đến vùng biển này?
Tại sao lại biến thành sinh vật biển?
Thực ra Lộ Dao nghĩ rất lâu, mãi đến khi gặp được Cửu Hoa lần nữa mới hoàn toàn hiểu rõ.
Con người của thế giới này bị cuộc sống đè nặng, sẽ quay về trạng thái ban đầu của cuộc sống, quay về biển lớn an toàn như tử cung của người mẹ, lại còn ấm áp, dừng bước chân lại, cởi bỏ lớp bọc bên ngoài, thoái hóa thành loài sinh vât biển, chỉ hành động vì một mục tiêu đơn giản duy nhất.
Đối với sinh vật biển, mục tiêu đó là sinh tồn.
Mà đối với loài người chết đuối, dưới cách biệt âm dương, cửa hàng Lông Xù đã thay thế mục tiêu ban đầu, trở thành chốn thiên đàng của bọn họ.
Nhưng con người đã sinh nở, thật sự có thể quay về trạng thái sinh mệnh ban đầu sao?
Gần như là không thể nào.
Những người đến đây vẫn bị cuộc sống ràng buộc, vận dụng kiến thức học được ở thế giới loài người, liều mạng muốn tìm kiếm đường ngang ngõ tắt.
Giống như con bướm ở trong mạng nhện, càng vùng vẫy càng bị mạng nhện quấn chặt hơn, thậm chí không thể động đậy.
...
Hôm sau, Lộ Dao bước ra từ cửa hàng Blind Box, mở cửa của cửa hàng Lông Xù, ngước mặt nhìn một chú sao biển chocolate mập mạp ngồi bên cạnh tường, đang nhàm chán quay vòng.
“Sao cô lại tới rồi?”
Sao biển mập men ra theo cửa, biến thành một nữ sinh mặc bộ đồ ở nhà thoải mái như trước.
Cô ấy đứng lên phủi phủi cát trắng trên đầu gối: “Chào buổi sáng, tôi tới để ăn sáng.”
Lộ Dao: “...”
Trong vali hàng không, đám mèo béo không đợi nổi nữa, cứ kêu meo meo.
Lộ Dao cong eo thả bọn nó ra ngoài.
Ánh mắt Cửu Hoa phát sáng, bày ra bộ dạng như sắp phát điên lên nữa: “A, tôi chết mất! Đây đúng là thiên đường!”
“Buổi sáng ăn đồ sống không tốt lắm, tôi nấu một tô mỳ cho cô ha?” Lộ Dao tò mò không biết Cửu Hoa làm thế nào có thể tự do qua lại vùng biển này, nhưng mỗi lần cô ấy đều đi quá nhanh, lần này nhân cơ hội lúc ăn sáng thì nói chuyện một phen.
Cửu Hoa tốn sức ôm lấy Nhị Tâm, gõ vào bụng mập ú của Nhị Tâm giống như gảy tì bà: “Được, rất lâu rồi tôi chưa được ăn mì.”
Lộ Dao quay người đi vào nhà bếp, rất nhanh đã nấu xong hai tô mì hải sản bước ra.
Cửu Hoa gối đầu lên Nhị Tâm ngủ mất, Lộ Dao còn đang do dự có nên gọi cô ấy dậy hay không thì đã thấy tứ chi cô ấy thoái hóa, dần biến thành bộ dạng của sao biển chocolate, cưỡi bong bóng bay đi mất.
“...” Tâm trạng Lộ Dao phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận