Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 912: “Anh thích tôi à?” “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” 4

“Anh thích tôi à?” “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” 4
Chỉ là An Yến không cho hai người cơ hội đó. Hai người bọn họ nằm cách chỗ anh đứng không xa, cả người đẫm máu nhưng không có sức bò dậy.
An Yến nghiêng đầu nhìn về phía X lần nữa.
"Đến lượt anh."
"Chờ một chút."
Một giọng nói gấp gáp truyền tới từ hành lang u ám. Động tác trên tay An Yến dừng lại, vẻ mặt hơi thay đổi một chút.
Lộ Dao thở hổn hà hổn hển chạy tới, tầm mắt nhanh chóng liếc nhìn bốn phía rồi cuối cùng dừng lại trên người An Yến: "Đừng nên giết anh ta."
An Yến buông lỏng tay, nhìn Lộ Dao rồi bình tĩnh tự thuật: "Sau này sẽ có rất nhiều phiền phức, tỷ lệ thành công của nhiệm vụ cũng sẽ hạ xuống dưới năm mươi phần trăm."
"Không sao đâu." Lộ Dao chậm rãi đến gần An Yến, kiềm chế đủ các loại suy nghĩ đang không ngừng chảy qua đầu rồi bình tĩnh ngước mắt lên nhìn anh: "Anh không nên ra tay, vấn đề sau này thì để tôi giải quyết."
"Không còn cơ hội nữa đâu, ha ha ha ha ha." X nằm trên đài điều khiển, ngón tay run rẩy nhấn xuống nút bấm rồi không khống chế được mà quay đầu lại nhìn biểu cảm của hai người.
Vẻ mặt của Lộ Dao và An Yến rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía anh ta lại chứa đựng sự thương hại khó hiểu, hoàn toàn không có tiếc nuối và hoảng hốt như trong dự đoán của anh ta.
Tiếng chương trình chạy vù vù tràn ngập cả phòng nghiên cứu dưới lòng đất, đồng thời đếm ngược một phút cũng bắt đầu.
Lộ Dao và An Yến bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
"Tích..."
Một giây cuối cùng của thời gian đếm ngược, bên tai Lộ Dao vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống.
[Mở ra nhiệm vụ cuối cùng. Bởi vì kế hoạch của X đã được thực hiện một cách thuận lợi nên người của toàn thế giới rơi vào nguy cơ sinh tồn trước nay chưa từng có. Mời bà chủ dùng những món hàng chủ chốt được kinh doanh ở các cửa hàng làm vũ khí, hoàn thành mục tiêu "Giải cứu thế giới" trong vòng mười bốn ngày. Mong bà chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!]
Cuối cùng, Lộ Dao cũng chia cho X một ít chú ý: "Anh làm gì rồi thế?"
X: "Tôi đã xem livestream hôm nay. Có lẽ cô là người có thể hiểu được tôi. Sự tồn tại của siêu năng lực khiến con người mất nhân tính. Tôi chẳng qua cũng chỉ là muốn sửa chữa sai lầm này để thế giới khôi phục lại trạng thái như sáu mươi năm trước mà thôi."
Lộ Dao cũng hiểu sơ sơ ý tưởng và kế hoạch của anh ta rồi. Việc này không khớp với suy đoán của cô lắm nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cục diện trước mắt.
Thảo nào bọn họ lại cần máu của người không có siêu năng lực.
Lộ Dao nhìn về phía X: "Cắt ngang thời khắc hưởng thụ vui vẻ vì thắng lợi của người khác thì hơi vô duyên nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu rằng điều khiến thế giới trở nên bất hạnh không phải là do siêu năng lực đâu."
Mặt X đầy vẻ ngạc nhiên: "Chẳng lẽ cô muốn tôi làm việc giống anh chàng nhân viên nghiên cứu thô bạo này, bỏ qua phiền phức của bản thân mà đi giải quyết người tạo ra phiền phức ư?"
"Cô biết trên thế giới này có bao nhiêu người có siêu năng lực không? Trước khi cô xuất hiện, tôi chưa từng thấy bất kỳ một người nào là người không có siêu năng lực cả."
"Chắc chắn cô là món quà mà ông trời ban tặng cho chúng ta."
Lộ Dao đỡ trán: "Nhiều nhất là đến chiều ngày mai, anh sẽ hiểu rằng lời nói giờ phút này của anh là ngu xuẩn đến nhường nào."
Lộ Dao chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp tục giằng co với anh ta nữa. Nếu đã không thể cầm máu về được thì cô cũng chẳng cần ở lại đây lâu hơn làm gì.
Cô vừa đi ra ngoài vừa cúi đầu dùng điện thoại di động liên lạc với nhân viên Trung tâm bổ túc thông báo cho bọn họ từ ngày mai trở đi được nghỉ làm năm ngày.
Đi tới cửa, Lộ Dao quay đầu: "Anh có muốn đi cùng tôi không?"
An Yến chần chừ trong một thoáng chốc rồi chậm rãi cất bước đi về phía cô.
Lộ Dao thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai người đi cùng một chuyến thang máy.
Viện nghiên cứu đã bị đồng bọn của X khống chế nên bây giờ tất cả nhân viên nghiên cứu và vật thí nghiệm đều đã rơi vào trạng thái ngủ mê man.
Chờ ngày mai bọn họ tỉnh dậy sẽ phát hiện ra thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.
Tạm thời thì Lộ Dao không có lòng dạ nào để đi quan tâm chuyện này. Thang máy đi lên tầng một, cô đi thẳng ra cửa.
Ra ngoài rồi, An Yến mới dừng chân lại: "Lộ Dao."
"Hửm?" Lộ Dao quay đầu lại nhìn anh.
An Yến cụp mắt xuống lảng tránh ánh mắt cô: "Tôi không thể đi cùng em được."
Lộ Dao gật đầu tỏ vẻ mình hiểu. Dù sao thì hai người bọn họ cũng chưa quen biết đến mức có thể cùng nhau về nhà, thế nhưng cô vẫn còn chút bận tâm: "Anh sẽ không quay lại tìm anh ta đấy chứ?"
Ánh mắt An Yến hơi ngớ ra như là không hiểu cô đang nói gì.
Lộ Dao nhắc nhở: "X ấy."
An Yến: "Anh ta đã an toàn vượt qua bước ngoặt rồi, dù có xử lý thì cũng không thể nào thay đổi được hướng đi của thế giới nữa. Tỷ lệ thành công của nhiệm vụ cũng sẽ không tăng lên. Tôi sẽ không đi tìm anh ta nữa."
"Ở thế giới thứ ba kia anh cũng là vì chuyện này nên mới làm vậy sao?" Lộ Dao không nhịn được hỏi.
Quả nhiên cô vẫn còn để ý chuyện lúc đó. Trong lòng An Yến lại càng hối hận hơn, nhưng anh đã quyết định sẽ không nói dối cô nữa.
"Thế giới đã chết sẽ có rất nhiều cạm bẫy." An Yến gật đầu: "Tôi đã giúp em xử lý xong mọi thứ rồi. Lộ Dao chỉ cần đi thẳng về phía trước nữa là được."
"Tại sao? Anh thích tôi à?" Lộ Dao hỏi.
Hệ thống sắp điên rồi: [Ê!!!]
Lộ Dao khá là biết điều: "Tôi chỉ hỏi bừa chút thôi."
An Yến đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ có người trước mặt là anh không dám nhìn thẳng vào.
Anh cực kỳ do dự.
Hồi lâu sau, cuối cùng An Yến cũng chịu nhìn thẳng vào Lộ Dao rồi nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tôi... cực kỳ... ghét em."
Lộ Dao: "Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy."
Hệ thống không nhịn được nữa: [Há há há há há há...]
Bạn cần đăng nhập để bình luận