Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 741: Phiên ngoại 2: Đây là lời thú nhận bí mật đến từ rạp chiếu phim không được tính là bí mật 2

Phiên ngoại 2: Đây là lời thú nhận bí mật đến từ rạp chiếu phim không được tính là bí mật 2
Hồng Ngọc là người của công chúa, Trường Minh là người của Đế vương.
Những người này ấy à, nào phải kiếm chuyện tới rạp chiếu phim? Rõ ràng là quăng trứng thối lên mặt công chúa và đế vương.
Lộ Dao suy đoán, Vũ Đế kiên quyết như vậy, e là vì gợi ý của “chìa khóa thời không”.
Triều Đại Vũ sau cùng đi vào tương lai diệt vong, Vũ Đế chưa bao giờ lựa chọn Đức Nghi một lần.
Làm một người có tầm nhìn đủ xa, lễ pháp, truyền thống, tổ tông tiền chế cũng chỉ là chướng ngại sẽ bị vấn đề nan giải của sự tồn vong lật đổ mà thôi.
Vũ Đế giờ đây, e là cũng không hề trúng ý Đức Nghi.
Nhưng vì tương lai quốc gia, ông đã chọn ứng cử viên có phần thắng nhất.
Lộ Dao cũng cảm thấy bất khả kháng nghị, nhiệm vụ kết của lần này thật sự rất khó xơi.
Nếu không có nhiều công nghệ Hextech kia, cô cũng không nắm chắc được bao nhiêu quyết định và suy nghĩ của vị quân vương.
Công chúa xác thực đã đứng trong khởi điểm của dã tâm.
Rồi cũng sẽ có một ngày, nàng sẽ dựa vào bản thân đi từng bước đến điểm cuối của “lý tưởng”.
...
Khởi chiếu “Ta đến từ ngàn năm trước”, trong phòng chiếu phim công nghệ thực tế ảo vẫn là mấy gương mặt quen thuộc, công chúa Đức Nghi xuân phong đắc ý, ông chủ Nhạc của Xuân Hi Lâu, ông chủ Vinh của phòng đọc sách Vinh Hỉ, Giang lão thái gia, Tạ Húc, Trần Vũ Ninh, Tấn Vương thế tử,... Còn lại còn có một vài quan viên trong triều, không biết vì đâu mà lúc đi vào phòng chiếu phim, biểu cảm của họ cực kỳ nghiêm túc.
Bắt đầu công chiếu, Lộ Dao từ trên lầu đi xuống.
Cổng rạp chiếu phim đang đỗ tận mấy chiếc xe ngựa, Điệp Thất đang chào hỏi bên ngoài.
Lộ Dao vô thức đi ra: “Đây là làm sao vậy?”
Kim Lục, Uyển Vũ từ trên xe ngựa nhảy xuống, lại xoay người dìu Lão Các chủ xuống.
Điệp Thất giới thiệu: “Bà chủ, đây là Lão Các chủ. Các chủ, vị này là bà chủ của rạp chiếu phim.”
Lão Các chủ thấy Lộ Dao thì đau đầu, nhớ lại mấy tháng trước, trong lòng ngoại trừ hối hận ra thì là hối hận, nếu ban đầu không nhận nhiệm vụ này thì hay rồi.
Lúc ấy nào có thể ngờ rằng, một nhiệm vụ điều tra bình thường không chút kỳ lạ, trực tiếp làm sụp đổ Lăng Tiêu Các ông ấy khổ tâm gầy dựng bao năm.
Lộ Dao thấy sắc mặt Lão Các chủ không tốt, thấp giọng hỏi Điệp Thất: “Có phải sức khỏe của lão nhân gia không thoải mái không?”
Uyển Vũ chen lời: “Các chủ tuổi đã cao, một đường tàu xe vất vẻ, vô cùng mệt mỏi. Bọn ta chỉ qua đây báo bình an trước, giờ về chỗ ở nghỉ ngơi.”
Kể từ khi Thủy Sơn và Minh Thi cũng đến Lương Kinh, Điệp Thất đã tự quyết định mua một căn nhà cách rạp chiếu phim hai con phố.
Các số nhỏ vốn phân tán ở trong khách điếm đều dọn qua hết, lúc này cũng vẫn còn phòng trống.
Y Y và Thái Nhĩ lần đầu gặp Lộ Dao, hơi kích động.
Hai người đã ảo tưởng vô số lần, cuối cùng cũng đến rạp chiếu phim danh tiếng lẫy lừng rồi nên đều không muốn về chỗ ở.
Sắc mặt Lão Các chủ càng tệ hơn, chính là cửa hàng này đã đào đi mất những số nhỏ của ông ấy.
Điệp Thất đẩy Y Y và Thái Nhĩ lên xe ngựa, bảo họ về chỗ ở dọn dẹp hành lý trước.
Các chủ vẫn còn đang bồn chồn trong lòng kia kìa, tạm thời đừng châm dầu vào lửa nữa.
Liên quan đến việc Lăng Tiêu Các nhận mấy nhiệm vụ điều tra ấy, còn phải... Bẩm báo kết quả cho chủ thuê.
Các số nhỏ vẫn không biết, thật ra đã không quá cần thiết rồi.
Đa số chủ thuê lúc này cũng ngồi trong phòng chiếu phim công nghệ thực tế ảo, xuyên việt ngàn năm theo tướng quân, trải nghiệm thấy tận mắt sờ tận tay đến mọi thứ thuộc về ngàn năm sau, cũng đã biết chân tướng của rạp chiếu phim rồi.
Kết thúc công chiếu, khách hàng ngơ ngác từ trong phòng chiếu phim công nghệ thực tế ảo ra ngoài.
Nhạc Hạn và Vinh Thăng Hoa nhìn nhau, sự thảng thốt vẫn chưa lui đi.
Ba người Tạ Húc không nói gì, nhưng trong mắt cũng toàn là sự kinh ngạc “hóa ra là như vậy”.
Đức Nghi đi ra, tìm Hồng Ngọc: “Nhiệm vụ của ngươi kết thúc rồi.”
Hồng Ngọc giật mình: “Tại sao?”
Đức Nghi cười rực rỡ, gần như sắp không nén nổi sự hưng phấn: “Bà chủ đã nói cho bọn ta lai lịch của nàng và rạp chiếu phim.”
Hồng Ngọc không hiểu lắm: “Khi nào? Bà chủ đích thân nói với người?”
Đức Nghi lắc đầu: “Không tính là thế, nhưng người đã xem công chiếu hôm nay chắc điều hiểu hết rồi.”
Hàm ý thật sự của “Ta đến từ ngàn năm trước” là: chúng tôi đến từ ngàn năm sau.
Đây là lời thú nhận bí mật đến từ rạp chiếu phim không được tính là bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận