Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 448: Chuyện này tuyệt đối không bình thường 1

Lộ Dao nghiêm túc suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Gần đây tôi không đọc sách nhiều lắm. Hồi còn đi học rất thích, nếu rảnh rỗi sẽ đọc. Năng lực của cô có liên quan đến tiểu thuyết sao?”
Cửu Hoa lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không chắc lắm. Bởi vì tôi là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, cây bút là vũ khí lợi hại nhất của tôi. Xuất hiện loại tình huống đó bình thường thôi.”
“... Không, không, không, điều này tuyệt đối không bình thường.” Giọng điệu của Lộ Dao hơi gấp gáp: “Trong cửa hàng chưa hẳn không có những vị khách khác đang làm công việc liên quan đến viết văn, nhưng họ không giống như cô.”
Cửu Hoa: “Mỗi người đều khác nhau, không giống mới là chuyện bình thường.”
Lộ Dao: “...”
Lúc người này giả ngu, cô cũng không muốn oán trách.
Không khí trong xe còn xấu hổ hơn trước.
Cửu Hoa nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt không thay đổi, trong lòng có chút áy náy, sau một lúc lâu im lặng mới nhỏ giọng nói: “Có lẽ là vấn đề của tôi.”
Lộ Dao hơi nghiêng người: “Vấn đề gì?”
Cửu Hoa: “Không biết có phải là gần đây tôi quá mệt mỏi hay không, ranh giới giữa hiện thực và ảo mộng càng ngày càng mờ nhạt, đôi lúc không khỏi hoài nghi...”
Lộ Dao đang muốn hỏi: “Cô nghi ngờ cái gì?” thì xe đã dừng lại, Cửu Hoa nói: “Đến rồi.”
Tòa nhà màu bạc khổng lồ trông giống như một chiếc chiến hạm bằng thép, bệnh viện ở đây không có dấu chữ thập đỏ, một bức tượng khổng lồ của Nữ thần biển sâu được đặt ở giữa lối vào chính.
Trước khi đi vào, Lộ Dao mua một giỏ trái cây và một bó hoa tươi lớn ở ven đường.
Ba người đăng ký ở bàn thông tin, báo tên của Thanh Mỹ, lấy được số giường của cô ấy liền đi thang máy lên tầng mười chín.
Suốt quãng đường đi lên trong thang máy, Lộ Dao cảm thấy những người xung quanh hữu ý hay vô tình đều đang vụng trộm dò xét cô và Harold.
Những người này rất cẩn thận, không hề bất lịch sự nhìn chằm chằm vào người ta, nhìn kỹ một cái liền lập tức thu hồi ánh mắt lại.
Harold có một cái đầu “được nhuộm” vài sợi tóc màu bạc, màu xanh đậm làm nổi bật, các đường mặt trên khuôn mặt đều rất tinh xảo. Hắn đang mặc một chiếc áo choàng truyền thống của Đại lục Alexandria.
Lộ Dao có ngoại hình hoàn toàn là người phương Đông với những đường nét mềm mại, thanh tú và sạch sẽ.
Thoạt nhìn thì không khác biệt lắm với những người ở thành phố Dạ Quang, ít nhất là không gây cảm giác đột ngột. Nhưng cảm giác có những người xung quanh chú ý đến cô hơn là hiếu kì về Harold.
Lộ Dao ghé sát vào tai Cửu Hoa thì thầm: “Trên mặt tôi dính gì sao?”
Cửu Hoa cũng cảm thấy kỳ quái, lắc đầu nói: “Không có.”
Khi thang máy đến tầng mười chín, Lộ Dao ngay lập tức ném vấn đề nhỏ này ra sau đầu.
Vẻ mặt của mấy người trên xe không hiểu ra sao, cô gái cầm hoa vừa rồi trông rất quen. Đáng tiếc còn chưa nhớ ra đã gặp ở đâu thì cô đã đi rồi.
Ba người Lộ Dao ra khỏi thang máy, nhìn thấy một vòng người vây quanh chỗ quầy y tá, hình như xảy ra tranh chấp gì đó.
Lộ Dao không có tâm trạng để xem náo nhiệt, nên cô cầm bó hoa nhìn thoáng qua tấm biển chỉ dẫn, định trực tiếp đi tìm Thanh Mỹ.
Cửu Hoa liếc vài cái, kéo ống tay áo cô, thấp giọng nói: “Hình như đó là cha mẹ của Đỗ Thanh Mỹ.”
Lộ Dao xoay người, yên lặng đến gần đám người, muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
Harold vô cùng tò mò về mọi thứ xung quanh, như thể từ hiện thực bước vào thế giới truyện tranh. Hai mắt hắn sáng lên, nhìn cấu trúc bên trong của bệnh viện, rồi nhắm mắt theo đuôi Lộ Dao.
Y tá ở quầy y tá bất lực nói: “Không phải chúng tôi không xử lý. Nếu muốn xuất viện cho cô Đỗ thì trước tiên phải xin giấy xuất viện do bác sĩ điều trị cấp còn nếu không thì chúng tôi cũng không có cách nào xử lý.”
Đỗ Sơn và Trương Hồng nhìn nhau cau mày, cuối cùng Trương Hồng tiến lên một bước: “Không phải chúng tôi không muốn lấy giấy chứng nhận, nhưng bác sĩ Tạ không muốn ký đơn, chúng tôi có thể làm gì? Cứ nói ở lại bệnh viện theo dõi, đã hơn mười ngày rồi con nhóc Thanh Mỹ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, cuộc sống của con bé cũng đã bị hủy hoại. Chúng tôi từ trang trại đến đón con bé, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này nên chúng tôi cũng không mang nhiều tiền. Hơn nữa đã dùng hết tiền rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận