Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 848: Họ không giả vờ nữa 5

Họ không giả vờ nữa 5
Lộ Dao: “...”
Sau khi Hồ Tiêu chào đời, Trần Tĩnh cũng chẳng quan tâm mấy, phần lớn tâm tư đều tốn lên chuyện vãn hồi với chồng mình.
Bà ta nghiên cứu ăn mặc trang điểm, ăn kiêng duy trì vóc dáng, hư vinh yêu cái đẹp đến độ khá bệnh hoạn.
Mãi đến mấy năm nay, bà ta mới dần tỉnh táo lại.
Bà ta không giữ được người đàn ông ấy.
Lộ Dao dẫn Trần Tĩnh nhảy vọt nhiều lần, từ lúc nhỏ đến tiểu học, trung học, kết hôn với cha Hồ, bị bạo hành gia đình, sinh ra Hồ Tiêu,...
Về đến phòng bổ túc, Trần Tĩnh giọng điệu kích động trút hết đắng cay của mấy năm nay, hoàn toàn không để ý vẻ mặt một lời khó nói hết của bà chủ.
Một người phụ nữ mà tất cả những quyết định quan trọng cả đời đều đi sai đường.
Chờ lúc Trần Tĩnh ngừng lại uống nước, Lộ Dao than thở: “Lúc cha Hồ ra tay với bà lần đầu tiên, bà nên rời xa ông ta. Hoặc là nói, càng sớm hơn, lúc gặp được ông ta, bà không nên ôm tâm lý ăn may muốn lợi dụng hôn nhân để né tránh cuộc sống khổ đau vây kín.”
Trần Tĩnh dâng trào cảm xúc, chợt bùng nổ: “Cô muốn nói những thứ này đều là lỗi của tôi? Tôi có lỗi gì chứ? Tại sao đều trách tôi?”
Lộ Dao ấn tay bà ta lại, an ủi nói: “Tôi không có ý này. Trước tiên bà đừng kích động.”
Quay lại tuổi thơ lần nữa, phảng phất như lần nữa trải qua tất cả quá khứ tồi tệ, cảm xúc của Trần Tĩnh bỗng chốc không thể dịu xuống.
Bà ta vốn cho rằng bà chủ có thể hiểu bà ta, nhưng kết quả vẫn là như lúc trước. Tất cả mọi người đều thấy bà ta nhu nhược, hư vinh, nông cạn, cuối cùng mới rơi vào bước đường này.
Lộ Dao lấy hộp kẹo qua, đẩy đến trước mặt Trần Tĩnh: “Ăn chút gì trước dịu lại.”
Trong hộp caro có kẹo mứt, cookie, quả hạch, cũng có vài bánh ngọt có hình dáng tinh xảo.
Rất nhiều loại, vị tươi ngon ngọt hấp dẫn.
Trần Tĩnh không nhịn được ăn vài miếng uống với trà nóng, cảm xúc dần ổn định lại.
Mục tiêu bổ túc của Trần Tĩnh viết rất qua loa, tựa như bản thân bà ta cũng không biết rốt cuộc nên làm gì.
Lộ Dao nhân lúc bà ta ăn, nhanh chóng liệt kê ra vài phương án bổ túc, lấy cho Trần Tĩnh xem: “Bà có thể chọn một loại.”
Trên giấy vuông ố vàng, mấy hàng chữ sắp theo số thứ tự.
Bù đắp tiếc nuối bất công từ người nhà.
Bù đắp tiếc nuối của hôn nhân sai lầm.
Thông qua bổ túc có được năng lực sinh tồn độc lập.
Trần Tĩnh đọc mấy lựa chọn, ngón tay nhẹ chỉ lên cái thứ hai, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lộ Dao.
Lộ Dao bất lộ thanh sắc: “Không cần nhìn tôi, chọn theo trái tim bà. Dù bà chọn cái đó, tôi cũng sẽ giúp bà đạt được mục tiêu.”
Trần Tĩnh hít sâu một hơi, ngón tay từ cái thứ hai di chuyển đi, lại chỉ lên cái đầu tiên.
Vẻ mặt của Lộ Dao không thay đổi.
Trần Tĩnh rũ mắt, suy tư mấy phút, thở hổn hển nói: “Tôi chọn cái thứ ba.”
Lộ Dao: “Chắc chắn rồi?”
Trần Tĩnh gật đầu.
Lộ Dao thở ra một hơi, lấy chìa khóa của mình ra, khởi động bổ túc chính thức.
Sơn thôn nhỏ mưa phùn tầm tã, Trần Tĩnh nhân lúc bà nội đang dỗ em trai ngủ trong sương phòng, từ nhà chính chạy ra ngoài, dầm mưa chạy vào nhà bếp, nhón chân lục bát nhỏ đặt trên cái lò, trong bát có hai miếng lòng trắng trứng được tách ra.
Nhóc con tóc tai vàng khô như rơm rạ, quấn hai cục búi nhỏ, mặc quần áo đơn sơ, mặt như mèo hoa, nước mũi chảy ròng ròng.
Cô bé kiễng chân cũng không đủ cao với tới bát trên lò, cúi đầu đi tìm ghế đẩu nhỏ.
Nhóc con đứng lên ghế cuối cùng cũng đến bát, giơ tay túm lấy, cầm được lòng trắng trứng chạy ra ngoài, trốn sau hiên nhà ngấu nghiến ăn.
Cô bé dựa vào tường, trong miệng vẫn đang nhai, ngẩng đầu trông thấy có người đang cười mỉm nhìn mình.
Nhóc con không hề cảm thấy bối rối, cô bé không biết gì là tự tôn, không ai dạy cô bé những điều đó.
Cô bé chỉ biết mình ở nơi này không được yêu thích, nghe lời sẽ bị ăn đánh, không nghe lời cũng sẽ thế, dù sao cũng vậy thôi.
Người phụ nữ kéo vali mới tinh, đứng bên đường vẫy tay với cô bé: “Tĩnh Tĩnh, sao lại ở đây một mình? Đi, theo mẹ về nhà nào.”
Vẻ mặt Trần Tĩnh chợt thay đổi, mắt đầy vẻ không tin nổi: “Mẹ?”
Nhóc con vẫn không nhúc nhích.
Lộ Dao buông vali ra, một chân đạp vào bùn lầy đi qua ôm Trần Tĩnh lên, vòng qua con đường nhỏ về đến sân, trong miệng còn hỏi: “Sao thế? Không nhận ra mẹ à?”
Trần Tĩnh cảm thấy hơi sai sai, nhưng cảm giác ấy dần tan đi cùng với nụ cười dịu hòa của người phụ nữ trước mắt, niềm vui thầm kín dâng lên từng chút, bàn tay nhỏ đen sì ôm lấy cổ của Lộ Dao: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”
Lộ Dao cũng không chê, ôm cô bé vào nhà mới thả xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận