Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 173: Bé rồng đen khó chịu 4

Sau khi trao đổi ngắn gọn, Dominica không chủ động nói chuyện nữa, Lộ Dao cũng bắt đầu tập trung vào việc làm móng.
Chủ đề làm móng của Dominica là vũ trụ, những viên đá quý mà anh ấy mang theo có màu sắc giống với màu mắt của anh ấy, đồng thời có thể thay đổi ra các lớp chuyển màu.
Lộ Dao đã thiết kế các ngón tay của anh ấy thành bối cảnh của vũ trụ, đặc biệt các loại đá quý khác nhau xoay quanh một trung tâm nhất định giống như một hành tinh. Cô thiết kế một trận ma pháp đặc biệt, mỗi viên đá quý được khảm trên móng tay sẽ thay đổi lấp lánh.
Dominica không hiểu khái niệm về vũ trụ, nhưng điều đó không ngăn cản anh ấy thích thiết kế của kiểu sơn móng tay này. Thô kệch mà lại tinh tế, tỉ mỉ, màu sắc âm trầm làm tôn lên vẻ đẹp của những viên đá quý Almos, đây là một bước tiến nhanh chóng trên con đường thẩm mỹ của anh ấy!
Lúc này sự lạnh lùng cao ngạo của Dominica hoàn toàn sụp đổ. Anh ấy giơ hai tay lên nhìn chằm chằm, không ngừng lắc lắc ngón tay, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động, cánh cửa màu đen của phòng thí nghiệm mở ra. Hối Hối kinh hãi đi vào, lo lắng nói: “Lộ Dao, Lộ Dao, bên ngoài có một người rất đáng sợ.”
Lộ Dao đứng dậy: “Tôi đi xem một chút.”
Khoảng hai mươi kỵ sĩ bao vây tiệm nail, một cô gái quý tộc có mái tóc dài đang đứng trong tiệm, lắc lắc chiếc quạt lông vũ.
Eugenia run cầm cập đứng trong một góc, Tina đang giằng co với cô gái quý tộc, có một thanh kiếm bạc trên cổ.
Tina chưa hẳn không đối phó được với các kỵ sĩ, chỉ là do cô bé cố kỵ đến việc đang trong tiệm nên không ra tay.
Lộ Dao đi tới tách Tina khỏi thanh kiếm của kỵ sĩ. Cô nhìn cô gái quý tộc: “Xảy ra chuyện gì?”
Helena liếc mắt nhìn Lộ Dao, kiêu ngạo nói: “Cô là ai?”
Lộ Dao: “Tôi là chủ tiệm Lộ Dao.”
Lúc này Helena mới nhìn thẳng vào Lộ Dao, thản nhiên nói: “Thì ra cô chính là chủ cửa tiệm. Tôi muốn làm móng tay, loại đắt tiền và lộng lẫy nhất.”
Lộ Dao thần sắc bình tĩnh: “Xin lỗi, đã kín lịch hẹn, hôm nay không tiếp.”
Là người mang họ “King Klein”, từ khi sinh ra đến nay Helena luôn tùy ý làm bậy, chưa bao giờ nhân nhượng với ai, còn khoa trương hơn cả công chúa. Càng không nói đến bị từ chối thẳng thừng như bây giờ.
Lúc này cô ta đã rất tức giận nhưng không biểu lộ ra ngoài, vẫn là bộ dáng của một tiểu thư kiêu căng: “Ai đã hẹn trước? Trong cửa tiệm không phải không có ai sao? Bây giờ bổn tiểu thư đang ở đây, làm cho tôi trước!”
Ngoài cửa, Amos vừa nghe thấy câu này, liền đẩy đội kỵ sĩ hoàng gia đang vây quanh cửa tiệm nail sang một bên, đi vào trong tiệm: “Ai muốn chiếm thời gian của tôi, muốn chết phải không?”
Helena quay đầu lại, sắc mặt trở nên khó coi. Bên ngoài rõ ràng có hai mươi kỵ sĩ vây quanh, sao người này vào được?
Cuối cùng Dominica cũng nghe thấy tiếng náo động. Đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đúng lúc đối mặt với Amos.
Amos lập tức chú ý tới móng vuốt sáng bóng của anh ấy, quay đầu dùng ánh mắt háo hức nhìn về phía Lộ Dao: “Bà chủ.”
Đến lượt tôi, đến lượt tôi!
Lộ Dao lắc đầu, chỉ vào Helena: “Chờ một chút.”
Amos giơ tay, xoáy một vòi rồng lôi điện màu tím, Helena và toàn bộ hai mươi kỵ sĩ bị cuốn ra ngoài, bay lên biến mất trên không trung: “Giờ được rồi.”
Lộ Dao: “... Được.”
Ti Kim đã phát hiện ra một nơi bí mật cất giấu kho báu. Vì vậy anh ta đã xin nghỉ ba ngày để đi săn kho báu còn Harold hôm nay ở trong tiệm.
Lộ Dao bảo Amos ngồi xuống đợi một lúc. Cô quay người đi vào phòng khách tìm Harold, muốn xem những hậu vệ trong thời điểm quan trọng này không làm gì thì đang làm gì.
Phòng khách yên tĩnh, rèm được kéo xuống, ánh sáng lờ mờ.
Truyện tranh và đồ ăn vặt rơi trên sàn. Harold nằm trên ghế sofa, đôi mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt lại.
Hắn ngủ rồi.
Hơn nữa dường như còn gặp ác mộng.
Lộ Dao đi qua, đưa tay ra đẩy: “Harold, Harold.”
Harold bị mắc kẹt trong một giấc mơ, hắn nhìn thấy một con tàu khổng lồ.
Con tàu đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đen nhánh nhìn thẳng vào hắn, một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Harold, Harold, anh muốn muốn...”
Ngay sau đó, Harold nghe thấy giọng nói của Lộ Dao, đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt xanh lam đầy hoang mang: “Tôi làm sao vậy?”
Lộ Dao đứng dậy vén rèm cửa: “Ăn no quá, gặp ác mộng.”
Harold: “...”
Lộ Dao: “Không có việc gì thì ra ngoài với bọn Slime một lúc. Tôi có chút việc bận.”
Harold lắc lắc đầu, vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.
Hắn ngồi ngẩn người một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Bây giờ mới biết từ Tina có người đến gây rối, Amos đã ra tay đuổi bọn họ đi.
Bé rồng đen ngay lập tức cảm thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận