Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 450: Chuyện này tuyệt đối không bình thường 3

Trương Hồng vẫn còn khóc lóc om sòm. Nhưng lúc này, bà ta giống như một con vịt bị bóp cổ, lập tức ngừng nói chuyện, thay đổi sắc mặt bổ nhào vào mép giường: “Thanh Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh! Mẹ đã rất lo lắng!”
Thanh Mỹ nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô ấy hôn mê. Cô ấy quay đầu lại, không muốn để ý đến.
Trương Hồng thò tay vào trong chăn, véo cô ấy một cái thật mạnh.
Bác sĩ đến đề nghị khám tổng quát cho Thanh Mỹ. Những ai không liên quan đều bị mời ra ngoài phòng bệnh.
Ba người Lộ Dao ngồi trên ghế ở lối đi chờ đợi, vợ chồng Đỗ Sơn đứng ở cuối hành lang, thấp giọng tựa vào nhau thảo luận gì đó. Thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn ba người bọn họ.
Harold có chút buồn chán, thấp giọng đọc nguyên văn cuộc trò chuyện giữa hai người cho Lộ Dao.
“Họ muốn cô nhân viên cửa hàng kia về nhà kết hôn.”
“Cưỡng hôn?” Lộ Dao còn tưởng rằng mình nghe lầm, những tin tức trên bản tin không hề nhắc tới.
Harold: “Bọn họ đã thương lượng xong với nhà trai rồi. Ngay sau khi nhân viên cửa hàng kia kết hôn với đối phương, bọn họ sẽ lập tức chuyển chứng minh cư dân nông trại của con trai út thành chứng minh cư dân thành phố Dạ Quang.”
Khi Cửu Hoa nghe đến đó đã hiểu ra mấu chốt của sự việc: “Họ muốn thay đổi xuất thân cho con trai út. Nhưng lại không có phương pháp nào phù hợp nên đánh chủ ý lên con gái mình.”
Trong lòng, Lộ Dao chỉ đơn giản giải thích chứng minh cư dân là sổ hộ khẩu mà cô khá quen thuộc. Vợ chồng Đỗ Sơn không biết đã làm quen “đại gia” ở đâu, chỉ cần gả con gái đi thì bọn họ có thể đổi chứng minh cư dân nông trại của con trai út thành chứng minh cư dân thành phố Dạ Quang.
Bất kể nhìn vấn đề này từ góc độ nào thì đều thấy điều đó thật hoang đường.
Harold nhíu mày, có chút chán ghét: “Nhân viên cửa hàng đó lúc trước bị thương hôn mê, mãi vẫn chưa tỉnh lại. Bọn họ không muốn lãng phí tiền thuốc men liền chuẩn bị cưỡng ép đưa cô ấy trở về. Việc hôn nhân không thành, nhưng cô nhân viên cửa hàng đó vẫn còn một số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng. Bây giờ cô ấy tỉnh, bọn họ định giữ nguyên kế hoạch ban đầu đưa cô ấy về làm đám cưới. Trên tay họ vẫn còn cầm chiếc điện thoại, nếu cô nhân viên nhỏ của cửa hàng kia chống cự sẽ lập tức gọi người tới đây.”
Lộ Dao đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi ngồi xuống.
Vợ chồng Đỗ Sơn có vẻ như đã thảo luận xong, quay người đi về phía ba người.
Có người đi ra từ đầu hành lang bên kia, nhìn thấy Lộ Dao bước nhanh đến, so với vợ chồng Đỗ Sơn còn nhanh hơn.
Cô ấy tháo kính râm xuống, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: “Chủ tiệm, đúng thật là cô!”
"Cô Ôn." Lộ Dao cũng rất kinh ngạc: "Cô còn nhớ tôi sao?"
Theo lý mà nói khách đến cửa hàng Lông Xù đều sẽ không có ký ức đến đấy.
Ngoại trừ Cửu Hoa và Thanh Mỹ khá đặc biệt.
Trên hành lang bệnh nhân và người nhà đi tới đi lui, trong đó còn có y tá và bác sĩ, rất nhanh có người nhận ra Ôn Tĩnh Di, mắt trợn to che miệng, bộ dạng không thể tin được.
Ôn Tĩnh Di đeo kính râm một lần nữa, ngồi xuống bên cạnh Lộ Dao thấp giọng nói: "Vẫn mơ hồ lắm, vừa rồi đi ngang qua thấy cảm thấy cô quen mắt. Suy nghĩ một hồi, cả tiếng đồng hồ nói chuyện, khi đi ra thì "bùm", dường như trong đầu có một ổ khóa được mở ra, ký ức như một giấc mơ chạy tới. Tôi tưởng bị ảo giác, vội vàng tìm đến đây, khi thấy cô thì nhớ lại tất cả mọi thứ.”
Lộ Dao cũng rất ngạc nhiên, ngay lập tức hỏi: "Tiểu Thời thì sao?"
"Tiểu Thời" là xưng hô thân mật của Ảnh hậu với Thái tử.
Nghe nói anh ấy rất kháng cự biệt danh này.
Ôn Tĩnh Di xua tay để cô không cần lo lắng: "Dạ dày có vấn đề nhỏ thôi, chuyện không lớn. Cô đến thăm bạn bè à? Hay là có chuyện khác? Tối nay đến chỗ tôi ăn cơm một bữa không?”
Không nhớ được thì thôi còn khi trí nhớ khôi phục, lại nhớ lại trải nghiệm ở cửa hàng Lông Xù, Ôn Tĩnh Di chỉ có một suy nghĩ: cô ấy vẫn còn muốn đi nữa.
Vốn dĩ chuyện này bọn họ không thể tự làm, nhưng khi nhìn thấy Lộ Dao ở đây tất cả đều có thể trở thành sự thật.
Chủ tiệm có thể đi từ biển sâu đến thành phố đông đúc này, chắc chắn sẽ có cách đưa họ đến biển sâu.
Có lẽ là vừa khôi phục trí nhớ hơn nữa lại nhìn thấy Lộ Dao, quá phấn khích, Ảnh hậu không nhớ tới Thanh Mỹ ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận