Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 468: Nhiệm vụ cuối cùng mở ra 4

Harold biến lại thành hình thái cự long rồi thi triển ma pháp phóng to lên cái máy.
Cái máy nhỏ nhắn biến lớn lên gấp mấy chục lần kích thước vốn có chỉ trong chớp mắt. Harold vác nó lên.
Lộ Dao nằm trên đầu bé rồng đen, chỉ huy hắn thực hiện công việc dọn dẹp.
Cụ long vác cái máy như cái rương nhỏ vậy. Chân gắp cứng nhắc mạnh mẽ của cái máy chỉ cần huơ qua một lần là đã có thể lấy được một lỗ thủng to đùng. Tốc độ tìm kiếm rác thải tăng mạnh lên một cách rõ ràng.
[Tivi hỏng vứt đi, tủ lạnh rách nát, xác xe chở hàng... Tổng cộng là một trăm mười bảy cân, giá trị nhân khí +117.000.]
[Hũ, bình thuỷ tinh, nilon... Tổng cộng là sáu mươi ba cân, giá trị nhân khí +63.000.]
[Xác thuyền đắm, ba trăm năm mươi chín cân, giá trị nhân khí +359.000.]
...
Hệ thống lạnh lùng đứng một bên nhìn Lộ Dao bận rộn suốt mấy ngày. Vốn dĩ nó còn tưởng cuối cùng cũng có một việc khiến bà chủ gặp khó khăn rồi. Ai ngờ lần này suýt nữa thì nó không nhịn được mà hỏi: [Như vậy cũng được luôn hả?]
Lộ Dao bất mãn: "Cái gì mà "như vậy cũng được" hả? Việc này không hề dễ dàng chút nào được không? Không có Harold và đám hải cẩu thì cách này cũng không thể thực hiện được."
Hệ thống: [...]
Sáng sớm ngày hôm sau, bầy cá tự kỷ tỉnh lại, chẳng hiểu sao lại cảm thấy tầm mắt rộng rãi hơn bình thường rất nhiều, xung quanh sáng sủa hơn không ít lần. Thế là cả đám quay đầu nhìn lại rồi cùng lồi mắt cá ra, không dám tin vào mắt mình nữa.
"Núi rác đâu?"
"Bị san phẳng trong một đêm ư?"
Chỗ nghỉ ngơi vào ban đêm của bầy cá tự kỷ giống như địa điểm cố định đổi mới lính quèn trên bản đồ trò chơi vậy. Phần lớn cá tự kỷ đều là tỉnh lại từ đây, sau đó mới phát hiện mình biến thành một con cá.
Núi rác ở gần chỗ đó giống như một địa danh đặc biệt, mang ý nghĩa nào đó khó mà dùng lời để diễn tả được.
Những con người biến thành cá như cùng chìm vào đáy biển rác vậy, vừa bẩn thỉu vừa bốc mùi.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay núi rác kia đã bị quét sạch rồi, để trống ra một mảng thềm lục địa màu xám tro lớn.
Ánh mặt trời từ mặt biển chiếu xuống, khúc xạ ra những vầng sáng mờ nhạt sâu lắng, bồng bềnh theo dòng hải lưu, trông như vân nước trôi lơ lửng trên mặt nước vậy.
Bầy sứa đang dạo chơi trong đó như nhiều đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.
Tầm nhìn xa trở nên thông thoáng rộng rãi hơn nên tâm trạng cũng vô thức trở nên thoải mái.
Trong bầy cá tự kỷ, có mấy "hộ bị cưỡng chế" ngạc nhiên nhìn biển sâu, quanh người dần dần ngưng kết ra màng bong bóng rồi chậm rãi bay ra khỏi biển rác.
Có cá tự kỷ bơi về phía mảnh đất trống, phát hiện ra nhóm Lộ Dao đang đứng dọc bên rìa rãnh biển.
"Là bà chủ, còn cả nhân viên cửa hàng nóng tính kia nữa!"
"Hải cẩu cũng ở đây này, đứng xếp thành hàng trông ngoan quá đi!"
"Bà chủ thường xuyên đến nơi này nhặt rác. Không phải là bà chủ dọn sạch sẽ đống rác này đấy chứ?"
Có người muốn phản bác nhưng lại nhớ ra cửa hàng Lông Xù đã từng được xây dựng chỉ trong một đêm, trở thành một khu vui chơi trong vùng này, thế là lại không tìm được luận điểm để phản bác nữa.
Lại có người nhỏ giọng hỏi: "Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi nhé. Có lẽ nào thật ra bà chủ chính là ngài Thuý Hoàng Tinh không?"
"Ôi chao... Không thể nào?"
"Vậy phải làm sao mới có thể giải thích được tình huống ngày hôm nay đây?"
"Bà chủ thật sự rất lợi hại. Trông dáng vẻ bà chủ cũng rất giống với pho tượng ngài Nữ thần..."
Chuyện liên quan đến việc bà chủ có phải là Nữ thần biển sâu hay không này khiến bầy cá tự kỷ bắt đầu thảo luận một cách kịch liệt. Hai luồng ý kiến đều cố gắng bảo vệ quan điểm của mình nhưng lại không bên nào thuyết phục được bên còn lại.
Lúc này, một con cá hải quỳ bên cạnh chậm rãi lên tiếng: "Bà chủ đang nhìn cái gì vậy? Nãy giờ cứ thấy nhìn dưới rãnh biển hoài à."
Bầy cá tự kỷ vẫn còn đang tranh luận nhưng ánh mắt đều không nhịn được mà bay qua đó, tính tò mò nảy lên trong lòng. Thế là cả bầy dần đổi hướng, bơi theo cá hải quỳ qua đó.
Bọn họ dừng lại bên cạnh rãnh biển. Bỗng nhiên tiếng tranh cãi ồn ào biến mất.
Trong rãnh biển có một ngân hà. Vầng sáng màu vàng tụ lại một chỗ, lúc sáng lúc tối, trôi lơ lửng, trông giống đom đóm bên bờ sông đêm hè vậy, mà cũng giống ánh sao nhỏ bé sắp bị bình minh giấu đi.
Bầy cá tự kỷ nhìn đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối kia, bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy ra trái tim khô cằn, tâm trạng đang buồn phiền không chịu nổi dần dần bình tĩnh lại.
Lộ Dao lẳng lặng nhìn, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Sức mạnh của thần linh đúng thật là rất phi thường.
Harold nhìn một hồi rồi thò tay phải ra giữ chặt Lộ Dao, kéo cô về phía sau: "Đừng nhìn nữa."
"Hử?" Lộ Dao chẳng hiểu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận