Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 280: Đây là đại gia phương nào? 2

Đám người của Úc Lập cũng đã nói qua cách dùng của tinh hạch và cách chơi của blind box.
Tiểu đội ba người đi theo Tập Đình Nhiên, dùng tinh hạch để đổi lấy một xu blind box.
Ba người Úc Lập chẳng ai có dư tinh hạch, Tập Đình Nhiên ném sang một viên tinh hạch đỏ: "Phí báo tin."
Úc Lập, Đường Linh và Vệ Đông vui mừng khôn xiết, lập tức đổi ra một trăm xu blind box chuẩn bị rút hộp.
Tập Đình Nhiên nhét cho Tập Thụy Dương một nắm xu blind box.
Tập Thụy Dương phân vân giữa hai cái máy blind box, cậu có đủ xu blind box để rút nhưng cậu lại muốn chọn cái mà cậu thích nhất trước.
Chú hai nói không có mì sợi vị mốc, cậu cảm thấy hơi hứng thú, nhưng blind box đồ uống nóng bên kia cậu chưa thử bao giờ nên lại càng cảm thấy hứng thú.
Tập Thụy Dương quyết định rút đồ uống nóng trước, cậu ném xu blind box vào, đèn nhỏ màu đỏ ở bên cạnh máy sáng lên, một lon thức uống rơi xuống.
Cậu ngồi xổm xuống lần mò một lát, sắc mặt có hơi quái lạ: "Không phải là đồ uống nóng à?"
Tập Đình Nhiên hỏi: "Sao thế?"
Tập Thụy Dương chìa đồ uống ra đưa cho hắn: "Cái này ướp lạnh mà."
Vệ Đông tiến lại gần, tò mò định sờ thử: "Là thật nè, lần trước chúng tôi rút được đồ uống nóng."
Đường Linh suy nghĩ, đưa ra suy đoán: "Có phải là cậu rút phải ẩn giấu rồi không?"
"Ẩn giấu là gì?" Tập Thụy Dương không hiểu.
Đường Linh chỉ vào hình vẽ ở trên lon, chớp mắt rồi ngạc nhiên nói: "Ôi trời, blind box đồ uống nóng này có thêm hương vị mới này, lúc chúng tôi tới rút không hề có mấy loại này."
Vệ Đông dựa vào người Đường Linh: "Ẩn giấu lại tăng thêm một phần rồi."
Trong phút chốc mọi người đều tò mò quây quanh Tập Thụy Dương.
Cậu mở nắp lon, một tấm bìa rơi ra - dương chi cam lộ (ẩn giấu nhỏ).
"Ha, đúng là ẩn giấu." Trịnh Dương trong tiểu đội của Tập Đình Nhiên nói.
Mùi hương trong trẻo ngào ngạt ngay lập tức tản ra, Tập Thụy Dương hít mũi: "Thơm ghê."
"Mau uống một ngụm đi, nếm thử xem." Vệ Đông thúc giục.
Tập Thụy Dương cúi đầu nhấp một ngụm, ánh mắt sáng rực lên rồi uống thêm một hớp thật to: "Chú hai, chú nếm thử này! Ngon chết mất."
Tập Đình Nhiên cũng uống thử một ngụm, giật mình sững sờ một hồi lâu, đúng thật là hương vị của dương chi cam lộ.
Miếng xoài nhỏ mềm mại, hương thơm đậm đà, hạt sago trơn nhẵn mềm dẻo, bưởi có vị hơi chua, lại có chút đắng nhạt không đáng kể.
Chén ướp lạnh này được làm từ nước cốt dừa, hương thơm trong trẻo ngọt ngào, mùi vị phong phú.
"Ngon đúng không?" Ánh mắt của Tập Thụy Dương cong cong như vành trăng non.
Tập Đình Nhiên gật đầu: "Ừm, ngon lắm."
"Vãi chưởng! Có đồ để uống thật luôn, mùi nghe ngọt ghê á." Trịnh Dương vỗ tay, sự phấn khởi ngập ánh mắt.
Tập Thụy Dương đưa chén qua: "Anh Trịnh Dương muốn nếm thử một chút không?"
Trịnh Dương vốn nghĩ rằng sao mình có thể thèm khát đồ của con nít như vậy, định khiêm tốn từ chối.
Không biết làm thế nào mà hương xoài hòa quyện với hương dừa lại quá hấp dẫn. Anh ta không kiềm được mà uống một ngụm, cả người đều bị chấn động!
"Vãi cả chưởng! Dương cam chi lộ này cảm giác như vừa được làm ra vậy. Nguyên liệu nấu không hề bị hỏng, hương vị quá chuẩn!" Trịnh Dương kích động nói.
Đội viên Đại Tân sinh trong cùng tiểu đội Lý Song cười nói: "Anh Trịnh Dương nói cứ như đã từng uống cái này rồi vậy."
Trịnh Dương huơ tay, trông có vẻ rất phấn khích: "Đừng nói là đã từng uống, cái năm mà ngày vô thường đến thời tiết vô cùng nóng, cứ cách hai ba ngày bà nội tôi lại làm dương chi cam lộ một lần cho tôi uống."
Ngày vô thường đến, ông nội bà nội dẫn anh ta đi chạy nạn nên đã không còn uống thứ này nữa.
Sau vài năm thì ông bà nội nối tiếp nhau qua đời, chỉ còn lại mỗi mình Trịnh Dương.
Mỗi ngày bôn ba trong vô thường, chuyện thuở nhỏ cũng đã quên đi ít nhiều rồi.
Một ngụm dương chi cam lộ này khiến anh ta nhớ về trời hè nắng gắt và nửa bát sứ thô dương chi cam lộ trong tay.
Vốn dĩ Trịnh Dương định rút blind box mì ăn liền, vì ngụm dương chi cam lộ này mà lại rút đồ uống nóng trước, mở ra được một vại rượu mơ lớn thơm ngon.
Vừa mở vại ra, hương rượu thơm say lòng người dắt díu hương chua ngọt của mơ lao đến. Trịnh Dương bất ngờ huýt sáo, thử ngửi xem rồi nhấp một ngụm: "Vãi chưởng! Tôi chịu luôn đấy! Rượu mơ này ngon tuyệt luôn! Anh Tập, anh nếm thử đi!"
Tập Đình Nhiên rút một hộp mì ăn liền ra, đang chuẩn bị xé bao thì một chén rượu mơ đưa đến trước mặt, nhìn kỹ thì còn thấy mấy quả mơ đang đong đưa trôi nổi.
Trước đây vào những lúc trời trở lạnh, mọi người không tìm thấy gì để đốt thì thường dùng rượu để sưởi ấm.
Sau mấy đợt rét đậm thì các loại cồn và rượu đế có độ cao đã bị hao phí một lượng lớn, bây giờ rất hiếm khi được thấy rượu.
Cái này còn hiếm thấy hơn là mì sợi vị mốc.
Muốn ủ rượu cần phải có lương thực, mọi người ăn cơm còn không đủ no, chẳng ai lại lấy lương thực để ủ rượu cả.
Trong blind box đồ uống nóng mở ra được rượu mơ ấm, cũng được pha chế với những thứ khác nhưng vẫn giữ được mùi rượu, mùi lại không quá nồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận