Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 435: Sợ muốn chết 3

Lộ Dao nghiêm túc trả lời theo cách nói giỡn của mấy vị khách khác: "Bởi vì tôi là một phù thủy thần bí."
Ôn Tĩnh Di: "..."
Lộ Dao bơi tới bãi đất trống trước ngọn núi rác, bên cạnh chính là phòng sứa, có rất nhiều loài sứa xinh đẹp đang bơi vòng quanh, mỗi một lần co lại tựa như một lần tim đập.
Những vị khách đang ngồi trên vòng đu quay ghé vào vách tường vẫy tay chào bọn họ.
Lộ Dao cũng không dừng lại lâu, máy móc đeo trên lưng bắt đầu dọn dẹp ra một con đường nhỏ.
Sứa biển bơi chậm nên vươn một cái chân cuốn lên vây của cá mập.
Con cá mập chịu đựng cảm giác nhức nhối, vừa thở phì phì vừa cố gắng bơi lên trước, song song với Lộ Dao: "Cô định đi đâu?"
Lộ Dao nhìn thấy trên ót của anh ấy có vài nốt đỏ lại nhìn qua con sứa biển đang cuốn trên vây để bám theo thì lắc đầu: "Tôi muốn đi đến cuối bãi rác, chỗ đó có rất nhiều rác rưởi, nước cũng rất dơ và thối."
Cô nói trước với hai người bọn họ mặc dù chưa chắc họ đã theo kịp.
Bởi vì phải bơi lội trong khu ô nhiễm nên cô đeo mặt nạ dưỡng khí bằng tinh hạch chứ không dùng kính lặn và mặt nạ bảo vệ.
Cũng không biết đã bơi sâu hơn được mấy trăm mét, lúc này nước biển trở nên sền sệt. Làn da của cá mập đã bị bóc ra một chút, chân của sứa biển cũng bị hòa tan.
Bọn họ không thể tiến lên được nữa.
"Về đi, mau quay lại cửa hàng. Không cần phải lo lắng cho tôi." Lộ Dao không dám chạm vào con hải sứa mềm mại nên chỉ đẩy con cá mập rồi quay người bơi vào vùng nước tối đen.
Lúc này, cô nhất định phải đi đến chỗ cuối cùng của núi rác.
Đây cũng là chỗ duy nhất mà cô chưa từng đến.
Lộ Dao không biết bản thân đã bơi được bao lâu, cô cảm thấy mình sắp hôn mê nhưng vẫn chưa tới được chỗ cuối.
Trong đêm, một ngọn đèn nhỏ bỗng nhiên sáng lên, một ngọn đèn rất nhỏ nhưng trong nước biển tối đen thì giống như một ngôi sao trên trời.
Ánh sáng nhỏ bé như một viên ngọc lại rất đáng yêu.
Lộ Dao từ từ bơi lại gần: "Đó là cái gì vậy?"
Hệ thống tra xét xong thì trả lời: [Một loại cá ăn ngon.]
Lộ Dao đứng cách ngọn đèn nhỏ một mét rồi mới cẩn thận dùng máy móc bắt lấy ngọn đèn kia.
"Cạch... rắc rắc..."
Cánh tay máy bị cắn.
"Loại cá gì mà hung dữ vậy?" Lộ Dao nghi ngờ.
Hệ thống: [Một loại cá rất xấu nhưng ăn ngon.]
-
Thời Bân và Ôn Tĩnh Di quay lại khoảng đất trống trước mặt núi rác rồi quay về tiệm từ phòng sứa.
Ôn Tĩnh Di lại biến thành hình người, thân thể vẫn lành lặn như cũ. Cô ấy vội vàng ôm lấy một chú chim nhỏ để tự an ủi mình: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng mình bị mất một tay rồi."
Sắc mặt của Thời Bân còn nghiêm trọng hơn cô ấy: "Anh tưởng em không biết sợ chứ, chỗ kia anh cũng không chịu nổi mà em còn dám đi theo."
Ôn Tĩnh Di: "Bà chủ vẫn bơi tới nên em cứ theo sau thôi. Không hề có một dấu hiệu nào, cũng không đau thì ai biết chân lại bị đứt."
"Phương hướng kia giống như là một ao chất độc, người bình thường không thể chịu được, cá cũng vậy thôi." Giọng nói của Thời Bân rất nghiêm túc: "Không được đi nữa."
"Vậy còn Lộ Dao thì sao? Cô ấy còn chưa quay lại, lẽ ra khi nãy anh với em không nên để cô ấy lại một mình."
Ôn Tĩnh Di có chút lo lắng. Lúc đó chân của cô ấy đột nhiên bị đứt nên Ôn Tĩnh Di và Thời Bân đều rất hoảng loạn, cũng không nghĩ tới chuyện khuyên bà chủ cùng bọn họ quay về.
"Đợi một chút. Nếu hơn nửa tiếng mà cô ấy chưa quay lại thì có thể báo cho những người khác."
"Nửa tiếng? Không được, vậy thì lâu quá."
Ôn Tĩnh Di không chờ nổi nên lập tức chạy đi tìm Thanh Mỹ và Cơ Phi Mệnh.
Cơ Phi Mệnh: "Không phải lo lắng, bà chủ rất quen thuộc với vùng biển này nên chuyện đó cũng không có vấn đề gì đâu."
Đầy tớ đại nhân lúc trước cũng đã học được cách thoải mái mặc kệ.
Có thể nói đùa là nếu có vấn đề gì mà chủ quán không thể giải quyết thì bọn họ có thể có cách nào sao?
Ánh mắt của Thanh Mỹ có vẻ rất kích động. Cô ấy nói với Ôn Tĩnh Di năm sáu câu, thấy Ôn Tĩnh Di thật sự rất lo lắng cho Lộ Dao thì vội vàng tháo tạp dề rồi nói: "Tôi đi tới chỗ núi rác xem thử, mọi người đừng sốt ruột."
Thanh Mỹ đi tới cửa đang chuẩn bị vào biển thì lại dừng động tác, quay đầu nói: "Hình như không cần đi đâu nữa, bà chủ quay lại rồi."
Lộ Dao không trở về một mình mà còn dẫn theo một thiếu niên áo đen và một con cá voi sát thủ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận