Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 445: Thành phố Dạ Quang và Nữ thần biển sâu 1

Sự do dự của Cửu Hoa khiến trong lòng Thanh Mỹ trầm xuống. Ngẫm lại, đối phương thật sự không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô ấy. Huống chi hôm nay lại là lần đầu gặp mặt.
Cô ấy thực sự rất thoải mái khi ở biển, làm việc trong cửa hàng Lông Xù tuy bận rộn nhưng lại rất vui vẻ.
Chỉ là gần đây thỉnh thoảng đột nhiên cảm thấy chóng mặt buồn nôn, tay chân bủn rủn, trong người không được khỏe.
Xuất phát từ bản năng không thể nói rõ thành lời, cô ấy cảm thấy có lẽ nên trở về một chuyến.
Cửu Hoa nhìn bộ dáng của Thanh Mỹ cũng cảm thấy khó chịu, nhớ lại tin tức.
Tin tức kia thực ra cũng không quá nóng hổi, ​​giống như một giọt nước rơi vào đại dương bao la vô biên. Vừa mới gợn lên một chút gợn sóng liền bị những đợt sóng lớn hơn nuốt chửng.
Khi thu thập tài liệu cô ấy chỉ liếc nhìn thêm mấy lần.
Theo các bản tin, cô gái tìm được việc làm ở các thành phố trung tâm, ba năm liền không hề liên lạc với gia đình. Cha mẹ cô ấy lo lắng cô ấy ở bên ngoài gặp chuyện không may nên ra sức tìm kiếm. Trăm cay nghìn đắng mới tìm thấy con thì cô con gái lại chán ghét xuất thân nông dân của cha mẹ nên đã để cha mẹ ngoài cửa.
Người mẹ gào khóc thảm thiết khiến hàng xóm đứng nhìn ở bên ngoài nơi ở của cô con gái nhưng cô gái chỉ mở cửa đuổi bố mẹ đi.
Cơ sở vật chất an toàn trong ngôi nhà cho thuê ở mức trung bình. Khi tranh chấp lôi kéo với cha mẹ, cô con gái đã vô tình rơi từ tầng hai xuống.
Cô gái đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu nhưng hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
Những ngôn từ trong bản tin vô cùng gay gắt, có lập trường rõ ràng. Đồng thời một đoạn clip được tung ra ghi lại cảnh phỏng vấn cha mẹ của cô gái tại chỗ.
Cặp vợ chồng đến từ một trang trại xa xôi có khuôn mặt chất phác, cả hai đều đau khổ lại không thể hiểu nổi đứa con gái vô tình rơi từ tòa nhà xuống rơi vào hôn mê.
Khi thông tin được đưa ra đã nhận được nhiều sự đồng cảm của mọi người.
Vì lý do nghề nghiệp, khả năng nắm bắt cảm xúc của Cửu Hoa khác hẳn với người thường, điều này nhiều khi khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi.
Khi nhìn thấy tin tức này, cô ấy khẽ nhíu mày, trong đầu hiện lên hai chữ - nói dối.
Thoát ra khỏi ký ức, Cửu Hoa chậm rãi thả lỏng đôi vai đang thẳng tắp, nhìn về phía Thanh Mỹ: “Cô muốn tôi làm cái gì?”
Cô ấy đã quen bị động, thích đứng ở một khoảng cách an toàn quan sát mọi thứ, hiếm khi chủ động hứa hẹn điều gì.
Cửu Hoa luôn cảm thấy bản thân cô ấy không có sự đồng cảm, thế giới của cô ấy cũng không cần bất cứ ai.
Giống như một cây nấm mọc trong bóng râm, nó lặng lẽ hấp thụ chất dinh dưỡng, tùy tiện phát triển rồi khô héo một mình.
Để cung cấp chất dinh dưỡng cho một cây nấm khác trước khi khô héo, giúp cô ấy vượt qua khó khăn, Cửu Hoa cảm thấy có được một trải nghiệm như vậy cũng khá tốt.
Thanh Mỹ nắm chặt tay cô ấy, sắp rơi nước mắt: “Cảm ơn.”
Việc cô ấy nhờ Cửu Hoa cũng giống như trước đây. Muốn Cửu Hoa đi xem tình hình của cô ấy.
Lộ Dao vẫn im lặng, chờ hai người trò chuyện xong mới lên tiếng: “Nếu như cô đi một mình không tiện, tôi có thể đi cùng cô?”
Cửu Hoa chớp chớp mắt, yên lặng lui về phía sau một bước: “Cô muốn đi cùng tôi?”
Thanh Mỹ cũng rất ngạc nhiên: “Chủ quán, cô có thể rời khỏi đây sao?”
Lộ Dao gật đầu: “Tôi vừa mới bơi lên mặt biển, nhìn thấy đường bờ biển. Cửu Hoa, cô có biết nó ở đâu sao?”
Thật ra cô chỉ là thuận miệng hỏi, cố gắng thu thập manh mối để xác định vị trí. Không nghĩ rằng lại trùng hợp như vậy.
Nhưng Cửu Hoa lại do dự gật đầu: “Thành phố Dạ Quang là thành phố trên mặt nước, bờ biển ngay ở vùng ngoại ô. Tôi... thỉnh thoảng đến ngắm biển nên cũng quen thuộc.”
Thanh Mỹ vẫn đang tiêu hóa việc chủ quán có thể rời khỏi biển rác thì Lộ Dao đã thảo luận với Cửu Hoa hẹn gặp nhau ở bờ biển.
Để đảm bảo rằng khi Cửu Hoa quay trở lại sẽ nhớ kế hoạch càng sớm càng tốt thì Lộ Dao đã viết một ghi chú và nhét nó vào túi của cô ấy.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, tờ giấy sẽ được khách mang về.
Lộ Dao còn đang muốn hỏi Cửu Hoa về việc nên sử dụng một cây bút thay vì một con dao trên biển thì cô ấy đã biến thành một con sao biển với tốc độ ánh sáng rồi chậm rãi bay đi mất.
“Thật đúng là đi lại tự nhiên.” Lộ Dao chỉ có thể tạm thời đè nén lòng hiếu kỳ, chuẩn bị lên bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận