Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 260: Mọi thứ đều có thể làm blind box 4

Lượng sản phẩm đầu tiên của cửa hàng Blind Box là đồ uống nóng. Lộ Dao chuẩn bị bốn loại đồ uống khác nhau, nấu xong cho thẳng vào hộp dán kín lại.
Chỉ cần không mở ra thì nó sẽ không bị nguội, cũng sẽ không biến chất.
Kỳ Sâm làm xong mẻ cuối cùng rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Trong bốn cái này, cô định dùng loại nào làm loại ẩn giấu?"
Lộ Dao ngẩn người một chút. Đúng là cô quên mất chuyện này.
Ẩn giấu là một loại cám dỗ không gì sánh kịp đối với người chơi rút blind box.
Bởi vì hiếm nên chỗ nào cũng đặc biệt.
Chỉ là bốn loại này loại nào cũng làm mười phần. Số lượng này mà để một trong bốn làm loại ẩn giấu thì không phù hợp lắm.
Lộ Dao suy nghĩ một chút: "Anh giúp tôi làm thêm một phần nữa đi. Cái này là loại ẩn giấu nên chỉ làm một phần thôi."
Kỳ Sâm nói thầm trong lòng rằng có tuỳ tiện quá không. Nhưng hắn ta không ngăn được cô nên vẫn đàng hoàng làm một phần.
Bốn mươi mốt phần thức uống đựng trong cùng một loại hộp đựng. Ngay cả Lộ Dao cũng không nhận ra trong hộp nào chứa loại nào.
Cô lại ném cho Kỳ Sâm một danh sách. Lần này là toàn bộ blind box đồ uống nóng. Tổng cộng có mười loại, tám loại thông thường, một loại ẩn giấu nhỏ và một loại ẩn giấu lớn.
"Các loại thông thường thì có hai mươi phần, ẩn giấu nhỏ bốn phần, ẩn giấu lớn hai phần. Chiều nay tôi tới lấy."
Lộ Dao để lại những lời này rồi ôm bốn mươi mốt hộp đồ uống nóng trở lại cửa hàng Blind Box. Sau đó cô chọn một chiếc máy blind box gần cửa để cất hàng.
Máy blind box này là Lộ Dao xài giá trị nhân khí để hệ thống làm ra chiếc máy chuyên dụng theo yêu cầu của cô.
Sức chứa của mỗi máy là hai trăm món. Chỉ cần là hàng hoá được ảo thuật bọc bên ngoài thì dù thể tích và sức nặng bao lớn cũng có thể cầm lên được.
Bên cạnh máy blind box có khe đút tiền. Khách cần đổi tiền tệ lưu thông ở thế giới này sang mã thông báo, sau đó đi qua máy blind box để trải nghiệm rút box.
Ở quảng trường cổ tích, một tiểu đội ba người trốn ở góc xó xỉnh bên đường, nhìn chằm chằm vào cửa hàng Blind Box nhỏ sáng trưng phía xa xa.
Vệ Đông mười bốn tuổi nhìn biển hiệu cửa hàng giống như vật phát sáng thì kinh hãi nói: "Sáng vậy trời, đây là không ngừng đốt tinh hạch sao?"
Đường Linh lớn hơn Vệ Đông một tuổi, nằm phía sau cậu tò mò hỏi: "Cửa hàng Blind Box Lộ Dao, blind box là cái gì vậy? Chưa từng nghe thấy bao giờ luôn á."
Tiểu đội trưởng Úc Lập hơn ba mươi tuổi nhìn chằm chằm vào đèn trên tấm biển hiệu và đèn đường hai bên cửa một hồi, trên mặt thoáng qua vẻ phức tạp: "Thứ mà cửa hàng này dùng không phải là tinh hạch mà hình như là điện."
Vệ Đông quay đầu lại nhìn anh ta: "Điện á, chẳng phải cũng là tinh hạch à?"
Úc Lập lắc đầu: "Đây không phải là dùng tinh hạch để phát điện. Hai mươi năm trước trên thế giới còn chưa xuất hiện tinh hạch. Ngày đêm rõ ràng. Buổi tối nơi nào cũng có những cửa hàng giống như vậy."
Vệ Đông là thế hệ mới sinh ra sau ngày vô thường, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như Úc Lập nói, cũng không tưởng tượng ra được nên trong mắt chỉ có sự ngơ ngác.
Bỗng nhiên Đường Linh nhỏ giọng nói: "Có người đi ra kìa."
Một nữ sinh cao cao gầy gò đi từ trong cửa hàng ra, treo một tấm bảng thông báo trước cửa.
Chữ trên tấm bảng này cũng dùng bóng đèn chân không, tỏa sáng nhè nhẹ, nội dung rõ ràng: “Nếm thử sản phẩm tươi mới, blind box đồ uống nóng, mười lăm đồng một lần rút.”
Đồ uống nóng ư?
Thấy ba chữ kia, Vệ Đông không nhịn được nuốt nước miếng một cái rồi quay đầu nhìn Úc Lập: "Đội trưởng ơi, cửa hàng kia có đồ uống nóng."
Đường Linh liếm liếm môi: "Đồ uống nóng là nước nóng bỏ thêm đường à?"
Nếu là thật thì cái này xa xỉ quá rồi.
Đường Linh nhớ lại vị nước đường mình đã từng được uống một lần, đầu lưỡi như vẫn còn có thể cảm nhận được vị ngọt nhẹ, không khỏi bắt đầu chảy nước miếng.
Tầm mắt Úc Lập nhìn chằm chằm vào cửa hàng Blind Box, trong lòng hết sức do dự.
Cửa hàng này xuất hiện một cách rất đột ngột, rất giống một cái bẫy, có loại cảm giác mê hoặc khiến anh ta nhớ về hai mươi năm trước.
Chỉ là trên người bọn họ cũng chẳng có gì hay để bị mưu hại.
Đi ra ngoài chuyến này mà không tìm được đồ ăn thì không đợi được đến khi đêm vĩnh hằng kết thúc, bọn họ cũng phải chết đói.
Vẻ mặt Úc Lập nghiêm túc, quyết định xong bèn nói: "Hai người ở lại đây chờ nhé, tôi đi qua xem một chút. Nếu không có gì nguy hiểm thì tôi sẽ gọi các cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận