Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 59: Chữa trị, huyễn giới và đâm sau lưng 5

Đêm khuya, tại viện bảo tàng Bông Hồng Vàng.
Trang Lương mới đi ra từ trong trò chơi, điện thoại di động liền vang lên, hắn ta nhìn một hồi mới nhấc máy: "A lô."
Người ở đầu bên kia cực kỳ kích động: "Ngài Trang, chúng tôi vừa mới mua được một chiếc huyễn giới, muốn mời ngài xem qua."
"Chất lượng như thế nào?"
"Màu đen."
Con ngươi của Trang Lương hơi co rụt lại: "Được, mang đến đây."
Cúp điện thoại, Trang Lương quay về chỗ ở trước để tắm rửa thay quần áo, ở trong trò chơi luôn khiến hắn ta chật vật không chịu nổi.
Khi hắn ta đi từ trên lầu xuống, người đưa nhẫn đã ngồi ở phòng khách.
Người nọ nhìn thấy Trang Lương, cực kỳ cung kính đứng dậy: "Ngài Trang."
Trang Lương không nói chuyện, ngồi xuống nhìn cái hộp màu đen ở trên bàn, trong hộp là một chiếc nhẫn màu đen có hoa văn cổ.
Hắn ta cầm lên xem một hồi: "Mua bao nhiêu tiền?"
Người nọ nói: "Năm ngàn."
"Mua của ai?"
"Một nữ sinh viên."
Trang Lương bỏ lại nhẫn vào trong hộp, đẩy qua: "Nhẫn này đã dùng rồi, còn lại một lần cuối cùng."
Người nọ cầm nhẫn đứng dậy: "Cảm ơn ngài Trang."
Huyễn giới có ba cấp bậc, chất lượng của cái màu đen là cao nhất, một chiếc nhẫn dùng được ba lần, mỗi lần tiến vào trò chơi có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.
Huyễn giới màu xám là vật phẩm tầm trung, mỗi chiếc nhẫn dùng được năm lần, mỗi lần tiến vào trò chơi mà vẫn sống sót đi ra ngoài, có thể kéo dài tuổi thọ một tháng.
Huyễn giới màu trắng là vật phẩm cấp thấp, mỗi chiếc nhẫn dùng được bảy lần, mỗi lần tiến vào trò chơi mà còn sống đi ra ngoài, có thể kéo dài tuổi thọ một ngày.
Đây là những quy tắc mà người chơi trò chơi ở khu vui chơi đều biết, nhưng còn rất nhiều quy tắc bí ẩn chỉ có người chơi cao cấp biết rõ, ví dụ như cách dự tính số lần sử dụng của huyễn giới từ vẻ bề ngoài.
Có lẽ người bán nhẫn nghĩ rằng mình đã kiếm được hai mươi năm tuổi thọ, còn nhận được một khoản tiền.
Nếu là nhẫn chưa từng dùng, bán đi cũng chẳng sao.
Nhưng bán chiếc nhẫn đã dùng rồi, khoảnh khắc bán đi, sự việc đã trở nên phiền phức.
Có lẽ nữ sinh bán nhẫn kia không sống được bao lâu nữa.
Trang Lương rót một ly rượu nho, loạng choạng lên lầu.
Trước khi đi ngủ, chỉ có người chơi mới có thể đăng nhập vào diễn đàn khu vui chơi, trang đầu hiện lên mấy bài đăng mới mẻ, Trang Lương nhấn vào xem một chút.
Tất cả đều nói đến chuyện bị NPC cướp đoạt, phần lớn những người chơi này là lính mới, lần đầu tiên đi vào trò chơi lại để tiền ở trong túi đạo cụ, Trang Lương không thể hiểu nổi.
Nhưng không chỉ có một người nói, hắn ta khẽ nhíu mày, chẳng lẽ quy tắc của khu vui chơi thật sự đã thay đổi?
Đêm hôm nay, trên diễn đàn lại có rất nhiều bài đăng thảo luận về việc NPC cướp bóc.
"Mấy người là kẻ lừa đảo! Tôi đã thật sự tin rằng mấy người không chính đáng, để tiền ở trong túi đạo cụ, đi vào đã bị giết..."
"Tôi cũng vậy nè! Khóc thét, cũng may tôi đi vào vùng thế giới Trắng, chết cũng chỉ trong nháy mắt, không có đau đớn."
"Nhưng mà tôi đã mang tiền đi vào rồi đi ra, còn nhận được món quà đặc biệt - tuổi thọ kéo dài sáu tháng."
"Lầu trên mang theo tiền gì, mệnh giá bao nhiêu?"
"Một trăm đồng."
"Tôi cũng cầm theo một trăm đồng, không bị giết, lúc đi ra tuổi thọ kéo dài nửa ngày... Bạn tôi mang theo năm mươi đồng, bị giết ngay lập tức."
Năm giờ sáng sớm, sư phụ Bạch, sư phụ Hạnh và sư phụ Gia bận rộn cả đêm từ trong trò chơi đi ra, trên tay mỗi người đều có một chồng nhỏ tiền màu đỏ.
Lần này bọn họ tìm mục tiêu tỉ mỉ, không lãng phí thời gian.
Nhưng mà bình thường đa phần người chơi mang theo tiền đều là lính mới, vào trò chơi cũng không khó lắm.
Vài năm gần đây loại người chơi đần độn như này ngày càng ít, ba người bọn họ liên tục đi vào trò chơi, cả đêm cũng chỉ gom được một ít như vậy, cộng thêm phần của ngày hôm qua nhiều hơn một chút.
Tiểu Gia ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt chán nản: "Kiếm tiền khó quá, bà chủ tốt thật."
Kiếm tiền khó như vậy, bà chủ còn lấy tiền để làm món ngon cho bọn họ mỗi ngày.
Tiểu Gia càng thích Lộ Dao hơn.
Hạnh Tử: "Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, hiệu suất rất thấp, phải nghĩ cách khác."
Bạch Minh: "Trước tiên đưa mấy thứ này cho cô ấy đã, rồi nghĩ cách."
Hạnh Tử: "Có dọa cô ấy không nhỉ?"
Bạch Minh: "Kêu Kỳ Sâm đưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận