Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 285: Còn mong chờ gì nữa? 3

Lầu mười tám, khách sạn năm sao Hi Thành, thành phố Dao Quang.
Kỳ Giác gõ cửa phòng 1866.
Tiểu Chu mở cửa ra: “Cảnh sát Kỳ phải không?”
Kỳ Giác gật đầu: “Ừm.”
Tiểu Chu lùi lại một bước, mỉm cười nói: “Mời vào.”
Hôm qua, Kỳ Giác đang trên đường thực hiện nhiệm vụ thì bị gọi khẩn cấp, sau đó nhận được một thông báo hỗ trợ đặc biệt.
Là một người chơi đã tiến vào khu vui chơi và thành công sống sót, anh ta sẽ hỗ trợ Cục 955 để điều tra việc thường xuyên xuất hiện các năng lượng kỳ lạ ở thành phố Dao Quang.
Kỳ Giác vẫn chưa thông báo rằng mình đã tiến vào khu vui chơi, vì ngoại trừ người chơi thì sẽ không có ai tin tưởng.
Trước ngày hôm qua, anh ta cũng không biết đến sự tồn tại của Cục 955. Khi nhìn thấy thông báo hỗ trợ đặc biệt, anh ta còn tưởng rằng mình đã tăng ca quá nhiều nên trạng thái tinh thần có vấn đề.
Mãi đến lúc này, khi thật sự ngồi ở trong phòng khách sạn, đối mắt với Tiểu Chu và Thang Tề, hai người tự xưng là thành viên của Cục 955, anh ta mới có cảm giác chân thật.
Thang Tề là giám sát viên, đã có hứng thú với người chơi trong khu vui chơi từ lâu nên rất tò mò về Kỳ Giác: “Khu vui chơi trông như thế nào vậy? Thật sự đáng sợ như diễn đàn nói sao? Nghe nói anh đã vượt qua trò chơi khó nhất trong thế giới Hắc Ám, có cảm nhận gì không?”
Kỳ Giác hơi lúng túng, cái người tự xưng là thanh tra Tiểu Thang này có quá nhiều câu hỏi.
Lúc này, Lâm Yến bước ra từ phòng bên cạnh, nhìn thấy Kỳ Giác, trên gương mặt nghiêm nghị nở một nụ cười rất nhạt: “Đàn em, đã lâu không gặp.”
Kỳ Giác bỗng đứng lên: “Đàn chị, sao chị lại ở đây?”
Lâm Yến là đàn chị tốt nghiệp cùng Sở cảnh sát với Kỳ Giác, sau đó hai người đã từng là cộng sự.
Nhưng khoảng hai năm trước, Lâm Yến lặng lẽ từ bỏ công việc của một cảnh sát đặc nhiệm.
Kỳ Giác không biết nguyên nhân, sau đó cũng không liên lạc gì với cô ta, còn tưởng cô ta đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lâm Yến nói ngắn gọn về tình hình gần đây trong hai câu, nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của Kỳ Giác, cô ta tiếp tục nói: “Về tình huống của em, chị đã có tài liệu trong tay, không cần phải nói nhiều nữa. Nhiệm vụ lần này của em phần lớn là hỗ trợ tụi chị, tiếp xúc với người xưng là quản lý trò chơi kia. Khoảng đêm khuya ngày hôm qua, cô ta lại đăng bài bán nhẫn đen, chị hy vọng em sẽ dùng thân phận người mua nhẫn đen để liên lạc với cô ta.”
Kỳ Giác ngạc nhiên: “Đàn chị, cô ấy có vấn đề gì sao?”
Lâm Yến cảm nhận được gì đó, tròng mắt hơi co lại: “Đàn em, chẳng lẽ em không thấy cô ta có vấn đề gì sao? Hay là nói, thật ra em đã có thông tin cụ thể về cô ta rồi?”
Tiểu Chu và Thang Tề tò mò nhìn Kỳ Giác.
Không phải là họ chưa từng điều tra tin tức của người quản lý trò chơi kia, dù sao họ cũng có hồ sơ thuế trong tay.
Nhưng điều kỳ lạ là dù điều tra như thế nào thì cứ đến điểm quan trọng, nó sẽ bị đứt quãng một cách đột ngột.
Điều tra đến lúc này rồi mà họ chỉ biết giới tính của người quản lý kia, tên đầy đủ là gì cũng chưa tra được.
Hai tay Kỳ Giác đặt lên đầu gối, rũ mắt nhìn xuống: “Không có, cứ theo kế hoạch của mọi người đi.”
Trong lần giao dịch trước, Trang Lương đã nói với Kỳ Giác về tình huống lúc ấy trong trò chơi, tất cả các NPC cấp boss trong thế giới Hắc Ám đều nghe theo lời của Lộ Dao.
Có thể cô không phải chỉ là quản lý của trò chơi, mà còn là tồn tại nào đó còn cao cấp hơn cả trò chơi.
Kỳ Giác hiểu Lâm Yến, cho dù anh ta có cảnh báo thì Lâm Yến cũng sẽ không nghe.
Mà với thân phận của anh ta, ngoại trừ việc phối hợp thì không còn lựa chọn nào khác.

Thế giới Vô Thường, tiểu đội của Tập Đình Nhiên cầm vật tư blind box trở về căn cứ.
Bộ phận hậu cần lập tức thông báo các hộ gia đình đến quảng trường xếp hàng nhận vật tư.
Các hộ gia đình trong căn cứ vừa mừng vừa sợ.
“Không phải nói lần này đội trưởng không mang vật tư về sao, sao bây giờ lại thông báo đi nhận?”
“Mỗi hộ gia đình được hai phần đồ ăn, xem ra lần này không tìm được nhiều vật tư lắm.”
“Có cái ăn đã phải cảm ơn trời đất rồi, còn mong chờ gì nữa đây? Trong đợt lạnh nhất trong năm, bốn hộ gia đình chia nhau một cái bánh ngũ cốc cứng ngắc mà đâu có ai than phiền như vậy!”
“Ui da, tôi không có ý đó mà. Chỉ là thuận miệng nói vậy thôi!”
Bên này còn đang tranh cãi, người nhận vật tư ở phía trước bỗng vừa nhảy vừa kêu lên: “Mì gói! Không phải mì gói quá hạn! Là món mì sườn mà tôi thích nhất, quá tuyệt vời!”
Sau đó lại có người nói to: “Thế mà lại có canh ngọt, là canh nấm tuyết! Ngửi thôi cũng thấy ngọt thơm rồi!”
Những người xếp hàng ở sau tỏ ra nghi ngờ: Hay là đói quá nên sinh ra ảo giác rồi nhỉ?
Ngày vô thường năm thứ hai mươi, đến mì mốc còn không có, lấy đâu ra mì gói không hết hạn?
Canh ngọt càng là thứ không thể có, đường, muối cũng giống tinh hạch vậy, đều là tiền tệ cứng.
Bây giờ toàn bộ căn cứ Hy Vọng còn chẳng có nổi hai muỗng đường, làm sao có thể có canh ngọt?
Còn canh nấm tuyết, nằm mơ cũng không đẹp được như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận