Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 922: Phiên ngoại: Thần giả

Thời tiết sau tiết Đại Tuyết tốt hơn nhiều, Lộ Dao ngủ thẳng qua buổi trưa mới tỉnh lại.
Có thể là món ăn tối hôm qua vừa quý vừa lạ nên có hiệu quả đặc biệt. Lộ Dao không còn cảm giác buồn ngủ mệt mỏi như lúc mới tỉnh mấy hôm trước mà là cảm giác thoải mái cả người, tinh thần sáng láng.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài. Ambrose, Clarissa và Edward đang chiêu đãi những vị khách đến làm bộ nail chiến đấu. Khách hàng bên ngoài đại sảnh cũng đang xếp hàng dài.
Lộ Dao chào hỏi một tiếng rồi mở cửa về lại phố thương mại.
Ngày mai, quán mì Thanh Sơn sẽ khai trương. Lộ Dao phải đi xem trước để chuẩn bị mọi tình huống.
Trước khi tới quán mì, cô đi nhìn thử Trung tâm bổ túc trẻ em như một thói quen. Mấy ngày nay, tình hình ở bên kia cũng không được tốt lắm.
Lúc nhiệm vụ cuối cùng kết thúc, Lộ Dao đã gọi các nhân viên nhà hàng quay về trong tiệm. Cô đã ký bù một khế ước bảo mật có ràng buộc thần lực đẩy đủ với Từ Hiểu Hiểu, Hồ Tiêu, Tạ Mạc Lâm và số 444. Sau đó, cô lại giao nhiệm vụ cho bốn người hỗ trợ Alfred tiếp tục duy trì lớp học bổ túc trong mơ.
Bình thường thì lớp học bổ túc trong mơ sẽ bắt đầu vào mười hai giờ đêm, kết thúc vào lúc bốn giờ rạng sáng. Mỗi lần đều có hai người đến hỗ trợ Alfred.
Bốn người chia thành hai tổ, làm việc luân phiên.
Sau khi Lộ Dao đạt được năng lực mới nhờ sự chúc phúc của Fulla thì chẳng mấy chốc cô không chỉ bắt được sức mạnh của Fulla chia ra mà còn kế thừa đa số sức mạnh.
Còn Thần tự tan đi ba phần thần lực của bản thân để giúp những con người ở thế giới này có thêm sáu mươi năm. Đến khi Lộ Dao đi vào thế giới này thì mới đem phần sức mạnh còn lại cho cô.
Quay đầu nhìn lại thì tiền căn hậu quả của mọi chuyện đã trở thành một cái vòng tròn kỳ quái.
Với tình cảnh trước mắt thì lớp học bổ túc trong mơ chính là phương thức chữa bệnh duy nhất của con người ở thế giới này.
Những lời phỏng đoán trên mạng về mối quan hệ giữa lớp học bổ túc trong mơ và Trung tâm bổ túc trẻ em càng ngày càng nhiều nhưng Lộ Dao cũng không trả lời những câu hỏi hay đề tài liên quan.
Có những người khôi phục sau khi vượt qua được lớp học bổ túc trong mơ lại đóng vai học sinh bổ túc để đến tìm hiểu thêm tin tức ở Trung tâm bổ túc trẻ em nhưng đều không có kết quả gì.
Những ồn ào này chỉ mới giảm dần trong thời gian gần đây. Càng có nhiều người tin rằng bà chủ và boss đeo mặt nạ vàng xuất hiện trong lớp học bổ túc trong mơ là hai người khác nhau, còn vài người khác thì cho rằng boss đeo mặt nạ vàng chính là vị thần mới xuất hiện ở thế giới này sau khi nữ thần Fulla đã chết đi.
Hệ thống không nhịn được nói: [Sử dụng quyền lực Thần Linh để trách móc nhân loại thì chỉ là thần giả thôi.]
Lộ Dao nghiêm khắc hơn nữ thần Phong Nhiêu rất nhiều, có thể nói bởi vì cô là nhân loại nên càng hiểu nhân tính hơn nữ thần.
Những người vượt qua được lớp học bổ túc trong mơ có thể tạm thời có sức mạnh thần kỳ có thể miễn dịch bệnh tật nhưng mà so với trước đây thì giá trị khả năng chỉ còn lại một chút mà thôi.
Kết quả như vậy khẳng định là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với thế giới này.
Mười sáu năm trước, từ lúc siêu năng lực xuất hiện thì nó chính là trung tâm vận chuyển của thế giới này. Hệ thống các ngành sản xuất đều đặt nòng cốt là siêu năng lực.
Hiện tại tất cả các ngành sản xuất trưởng thành đều bị sụp đổ, thảm thiết nhất chính là viện nghiên cứu, phòng thực nghiệm, mục tiêu sinh tồn của toàn bộ nghiên cứu viên đã biến mất.
Bởi vì chứng bệnh bại liệt toàn thân nên mặc dù nhiều người muốn được tự sát cũng không thể nào làm được.
Nhưng sau khi trải qua những khó khăn trong lớp học bổ túc trong mơ và đạt lại quyền điều khiển thân thể thì những người này cũng không còn ý định kết thúc cuộc đời một cách mơ màng như vậy.
Cuối cùng mọi người cũng tỉnh táo khỏi sự điên cuồng vì siêu năng lực, bắt đầu tìm những con đường khác.
Trải nghiệm của một năm này không tốt đẹp, trung tâm thành thị vốn phồn hoa giờ lại tựa như cái xác không hồn.
Nhưng mà cũng có một vài tin tức tốt linh tinh.
Tạ Mạc Lâm kể cho Lộ Dao, một vài viện nghiên cứu lớn của cả nước đã tổ chức nhân viên để nghiên cứu chứng bệnh hiện tại, hi vọng có thể chế được loại thuốc đặc trị trong tương lai hoặc nghiên cứu ra gen có thể chiến thắng được căn bệnh này.
Từ Hiểu Hiểu đã vượt qua cuộc thi và trở thành một vị giáo sư.
Đầu tiên cô ta liên hệ với Chân Hân Hân rồi khuyên bảo Chân Hân Hân đến học bổ túc ở Trung tâm bổ túc trẻ em theo sự phân công của Lộ Dao.
Tiêu Trạch cũng biết được hình thức tuyển người đặc biệt của Trung tâm bổ túc trẻ em từ Từ Hiểu Hiểu nên cố ý chuyển nghề vào thời kỳ hỗn loạn này. Anh ấy chủ động đến gặp Lộ Dao để tìm hiểu tình hình, nhận một phần tư liệu học tập.
Hồ Tiêu còn nói thầm với Lộ Dao là Tiêu Trạch thường xuyên gặp Từ Hiểu Hiểu để học thêm, thỉnh thoảng hai người còn đi ăn cơm với nhau.
Chu Y San cũng tự mình tới Trung tâm bổ túc trẻ em một lần nhưng mà lúc đó Lộ Dao còn đang ngủ say nên không thể đón tiếp.
Cô ta ngồi chờ trong phòng trà thủy tinh một ngày rồi đành về nhà trong sự thất vọng.
Còn X thì sau khi lành bệnh cũng đã đi đến Trung tâm bổ túc trẻ em để gặp Lộ Dao với số 52, cũng bị bỏ qua vì cô đang trong thời kỳ ngủ say.
Viện điều dưỡng và Trung tâm bổ túc trẻ em vẫn tiếp tục hợp tác.
Nhưng mà vì sự gia nhập lộn xộn của lớp học bổ túc trong mơ nên một vài người thí nghiệm đã được chữa khỏi sau khi trải qua quá trình mạo hiểm kích thích trong lớp học.
Đợi thân thể khôi phục hoàn toàn, họ bắt đầu tự mình thử khôi phục lại cuộc sống của người bình thường.
Công việc chủ yếu của viện điều dưỡng cũng thay đổi từ chữa trị thân thể và tinh thần của người bệnh sang trợ giúp mọi người khôi phục thân phận trong xã hội, một lần nữa xây dựng lại sự liên hệ với thế giới.
...
Lúc Lộ Dao đến Trung tâm bổ túc trẻ em thì những nhân viên trực ca đêm hôm qua đã về nghỉ ngơi ở phòng nghỉ. Số 444 đang trực tại quầy bán đồ ăn vặt, trong phòng học bổ túc chỉ có Tạ Mạc Lâm và Bạch Di đang trực, Bất Độc đang chơi lego trong văn phòng của mình.
Alfred đang nằm khoanh tay trên một cái ghế cạnh bàn. Trong lòng anh ấy còn ôm một cục xương trắng như tuyết, liếm rất hào hứng.
Lộ Dao đứng hình một cái.
Cô đã quên chưa cất cái này nên vội vàng đi qua rút cục xương dưới bụng Alfred ra: "Anh ấy xuất hiện từ lúc nào thế?"
Bất Độc: "Buổi sáng mới tới thì đã phát hiện ra anh ấy đang ôm gặm rồi."
Lộ Dao cúi đầu nhìn Alfred.
Alfred liếm liếm móng vuốt: "Buổi sáng tôi vừa tỉnh lại đã thấy nó ở đây rồi, nó được đặt dưới móng vuốt của Alfred lại còn được cột ruy băng màu vàng giống như là một món quà."
Lộ Dao quăng cho Alfred một quả bóng cao su nhỏ rồi lấy cục xương cất vào kho hàng tùy thân: "Chơi bóng một chút đi."
Bất Độc không chơi lego nữa mà chạy lại gần nhìn Lộ Dao: "Mẹ còn chưa ăn cơm."
Lộ Dao gật đầu: "Mẹ đến đây xem thử trước rồi chờ đến quán mì ăn luôn."
Quán mì nhỏ giống như cửa hàng đồ ăn nhanh, đều thuộc những thế giới mà Bất Độc không thể tới được.
Cô ngồi trong Trung tâm bổ túc một lúc rồi đứng dậy quay về phố mua sắm. Lộ Dao đi ngang qua đường quốc lộ nhỏ để tới quán mì nằm nghiêng đối diện.
Trước cửa đã được treo lên bảng hiệu Quán mì Thanh Sơn. Hai bên cửa chính của cửa hàng có hai khung cửa sổ lớn. Bên trái có song cửa sổ nhìn thẳng vào phòng bếp, bên phải là cửa sổ lấy sáng.
Lộ Dao đã cố ý mở rộng cửa sổ bên phải hơn từ lúc bắt đầu thiết kế.
Sát cửa sổ có thể đặt ba cái bàn dài. Cô còn đặt một giàn trồng hoa bên dưới hành lang bên ngoài cửa sổ để trồng một loạt cây xanh.
Lộ Dao giao nhiệm vụ chăm sóc cây cho Bất Độc.
Bất Độc cực kỳ vui vẻ.
Người ngồi bên trong có thể nhìn thấy những cây xanh bên dưới cửa sổ, đường xe ngựa nhỏ và những cửa hàng phía đối diện.
Nếu đúng dịp nhất định thì còn có thể nhìn thấy những công nhân của phố mua sắm đi làm hoặc tan tầm, đây chính là những khách hàng VIP hay đến đây giải trí.
Lộ Dao vừa bước vào trong tiệm đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
Mặc Thành và Dư Thải đang bận rộn trong phòng bếp, người bán hàng vừa nhìn thấy bà chủ thì vội vàng dừng công việc trong tay, có chút luống cuống.
Lộ Dao bảo mọi người tiếp tục công việc, không cần để ý đến cô.
Dư Thải chạy ra khỏi phòng bếp, cô ta vui sướng mời Lộ Dao ngồi xuống.
Bức tường đối diện với cửa chính đặt một chiếc bàn dài một hướng giống như hình thức của quầy bar, nửa trên của bức tường để một khung cửa sổ lớn, nhìn qua đó còn thấy được núi xanh nguy nga hùng vĩ.
Đây cũng là lý do quán được đặt tên là "Quán mì Thanh Sơn", rất đơn giản dễ hiểu.
Ban đầu Lộ Dao còn định mở quán mì ở cách vách cửa hàng đồ ăn nhanh nhưng mà nghe được thông tin có nhiều khách hàng tranh giành vị trí cửa sổ ở Vùng đất của những giấc mơ để nhìn xem tuyết rơi nên cô cũng có ý tưởng tìm một cửa hàng ở đối diện.
Như vậy thì cửa hàng đồ ăn nhanh và quán mì nhỏ đều có một cơ sở rất vững chắc. Hai cửa hàng đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp khác nhau.
Đói với những khách hàng của Vùng đất của những giấc mơ thì cũng chỉ có một chút xíu cảm giác mới mẻ.
Dư Thải múc sáu loại mì phở vào các chén nhỏ khác nhau, số lượng chỉ vừa hai lần gắp.
Lộ Dao ngồi nhìn cảnh núi xanh phủ tuyết, từ từ dùng bữa xong rồi mới dùng vẻ mặt thỏa mãn nói: "Hương vị rất ngon."
Khuôn mặt Dư Thải tươi cười sáng lạn: "Chỉ cần có bà chủ là mọi người đều yên tâm."
Ngày thứ hai, quán mì Thanh Sơn khai trương nên cửa hàng đồ ăn nhanh cũng nghỉ một ngày.
Toàn bộ nhân viên nhà hàng đều đến quán mì Thanh Sơn ở khu M để hỗ trợ, thuận tiện cũng nếm thử hoàn cảnh và hương vị của tiệm ăn mới.
Sáu giờ sáng, quán mì Thanh Sơn còn chưa bắt đầu buôn bán thì đã có một hàng dài xếp ngoài cửa.
Bạch Minh, Hạnh Tử, Tiểu Gia và Ninh Vân đều ngồi vào bàn gần cửa sổ nhìn ra đường quốc lộ. Trước mặt bọn họ là một chén mì nóng hổi. Sợi mì trắng trơn bóng loáng được xếp như một ngọn núi, mùi hương bay thẳng vào khoang mũi.
Chỗ ngồi của bọn họ rất khéo, nhìn qua song cửa sổ có thể thấy được tuyết phủ trắng mặt đất. Dựa vào ánh sáng màu vàng nhạt của đèn đường, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy bảng hiệu của cửa hàng đối diện.
Ánh mắt của Tiểu Gia sáng rực lên: "Có thể nhìn thấy cửa hàng đồ ăn nhanh từ chỗ này."
Ninh Vân cũng ghé sát vào cửa sổ: "Hóa ra bên cạnh cửa hàng đồ ăn nhanh là một tiệm nail, bên cạnh còn có cửa hàng blind box, mấy chỗ này đều là cửa hàng của Lộ Dao à?"
Lộ Dao đang ngồi hút hút sợi mì ngay bên cạnh bọn họ.
Hạnh Tử đột nhiên trở nên kích động: "Vừa nãy có người đi ngang qua còn chào hỏi với chúng ta."
Lộ Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi cười trả lời: "Đó là Chu Tố, chủ bếp của cửa hàng Lông Xù ngay bên cạnh. Chỗ này đèn sáng nên cô ấy có thể nhìn thấy mọi người."
Ninh Vân: "Chính là chị làm mì hải sản ăn cực kỳ ngon, hóa ra khuôn mặt của chị ấy là như thế."
Bên chỗ biển Eden sắp qua năm mới, Lộ Dao cũng chuẩn bị tổ chức hoạt động trong vài ngày trước thời gian nghỉ đông.
Mấy ngày nay, Chu Tố tới rất sớm, chủ yếu là công việc xác định số lượng thức ăn cần cho hoạt động.
Bình thường cô ấy đi làm từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, không phải ngày nào cũng đi sớm như hôm nay.
So với sự náo nhiệt của phía bên này thì ở phía bên kia, Xích, Kỳ Sâm, Mạnh Cần, Toàn Thắng Cử đang ngồi sắp hàng trước cửa sổ nhìn ra dãy núi đang phủ tuyết trắng, trong tay còn cầm theo một bình rượu đã hâm nóng. Bọn họ uống một ngụm rượu, ăn một đũa mì rồi lại ngắm cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng lại trò chuyện với nhau mấy câu.
Nhân viên nhà hàng đã nếm thử các món ăn sáng nên sẽ bắt đầu buôn bán chính thức.
Bạch Minh và Xích đứng gác ở cửa để ngăn cản khách hàng xông vào.
Toàn Thắng Cử và Kỳ Sâm thì hỗ trợ trong phòng bếp. Mạnh Cần, Ninh Vân, Hạnh Tử và những nhân viên phục vụ mới tới có nhiệm vụ đón tiếp khách hàng.
Trước khi khai trương, đoàn tàu dài Cao Dương lại quảng cáo cho quán mì Thanh Sơn trên đoàn tàu.
Hôm nay khai trương chính thức thì khách hàng ở khu vực nào cũng có.
Khách hàng mới vào cửa đã nhìn thấy cửa sổ hai bên rất rộng và thoáng, trước khi ăn mì đã bị khung cảnh gây chấn động tâm hồn một chút.
Lúc này trời đã hơi sáng, dãy núi xa xa dần dần hiện ra hình dạng từ bóng đêm. Một tầng tuyết trắng xóa phủ lên màu xanh đậm, dường như có thể thấy được chim tước đang bay xa, những chỗ ngồi ngay cạnh ngọn núi đã bị chiếm hết.
Thời tiết trong ngày hôm đó cũng rất đẹp, khung trời quang đãng sau đợt tuyết đầu mùa. Ánh sáng mặt trời vàng ấm chiếu qua song cửa sổ, phủ lên những giàn trồng hoa.
Trên giàn trồng hoa có vài cọng hoa anh thảo do Cơ Phi Thần đem tới. Cô cũng không biết hắn ta tìm được ở chỗ nào, lúc đưa tới đây đã có nụ hoa.
Bất Độc chăm sóc nó mấy ngày, đến hôm qua thì hoa bắt đầu nở.
Một đám hoa nhỏ màu tím nhô đầu ra từ những viên cầu tròn trịa, sinh cơ bừng bừng.
Cỏ dại dưới mái hiên cũng phủ lên một lớp tuyết trắng. Khách hàng ngồi ăn mì trong tiệm nhưng lại có cảm giác như đang ngồi ở một tiệm ăn nhỏ bên góc đường lúc còn sống.
Tám giờ bắt đầu bán, nhân viên nhà hàng ở phố mua sắm đã bắt đầu đi làm, tốp năm tốp ba đi ngang qua cửa.
Những khách hàng ngồi ăn mì sát cửa sổ phải đứng lên vì kinh ngạc, còn bị xúc động nên quay lại nói chuyện với bạn bè: "Là người sống."
Ngày mở cửa đầu tiên của quán mì nhỏ Thanh Sơn cực kỳ thành công.
Đêm khuya, Ma Thần đã đích thân tới trước khi tiệm đóng cửa.
Lộ Dao cũng không ngờ là Ma Thần sẽ đến, cô đang chuẩn bị về tiệm làm nail để nghỉ ngơi.
Mì trong tiệm chuẩn bị đã bán hết từ sớm, chỉ còn một vài nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị làm cơm cho nhân viên.
Lộ Dao quay về tìm trong tủ lạnh của tiệm nail được hai cân mì sợi rồi lại ghé Cửa hàng Lông Xù lấy một ít hải sản tươi để làm một bát mì rau trộn.
Mỗi người có một chén lớn, ngồi ăn xì xụp bên cửa sổ giữa đêm lạnh lẽo.
Nhân viên nhà hàng ăn cơm xong thì rời đi.
Ma Thần im lặng nhìn bóng đêm, trong tay còn đang giơ một chén rượu không.
Lộ Dao lấy ra một bầu rượu do yêu tinh mật nhưỡng từ trong kho hàng tùy thân. Cô châm rượu cho Ma Thần rồi rót một ly cho mình: "Lại qua một năm rồi."
Ánh mắt của Ma Thần cực kỳ sắc bén, không giận cũng có uy thế: "Vì sao cô lại cho ta thời gian bốn mươi nghìn năm?"
Lộ Dao: "Hiện tại còn chưa đến phút cuối cùng, tiệm nail và rạp chiếu phim đều đang kết toán thuế, cửa hàng blind box và cửa hàng Lông Xù cũng đã trả một chi phí tương đương cho chủ Thần, về phía ngài thì sao có thể đối xử khác biệt được."
Các cửa hàng Lộ Dao kinh doanh ở từng thế giới đều tuân thủ theo pháp luật và quy tắc của thế giới đó, cũng nộp các khoản thuế tương ứng đúng thời hạn.
Chỉ có cửa tiệm blind box, cửa hàng Lông Xù và cửa hàng đồ ăn nhanh không bị trói buộc bởi quy tắc của thế giới. Lộ Dao dùng hạn mức doanh thu để tham khảo, tính một phần tiền tương ứng với tỉ lệ trên số tiền thu vào, khoản này sẽ được trả cho chủ thần của mỗi thế giới.
Về Trung tâm bổ túc trẻ em thì tổng doanh thu tạm thời đang nằm ở vị trí cuối cùng của các cửa hàng, nhưng mà cô vẫn nộp khoản thuế theo như quy định.
Ma Thần nhấp nhẹ một ngụm rượu rồi cong cong khóe môi: "Rõ ràng cô đã bị mất trí nhớ nhưng mà lại không giẫm trúng một cái bẫy nào. Người như cô thật sự rất kỳ lạ."
Có một câu nói như thế này: đồ miễn phí chính là thứ quý nhất.
Làm sao có thể được Thần Minh thiên vị mà không phải trả giá cái gì?
Lộ Dao rủ mắt, khóe miệng cười nhẹ: "Hôm ngay ngài tới đây là vì cái giá mà tôi trả cho ngài còn chưa đủ à?"
Ma Thần cười ha hả: "Sao có thể? Chỉ là muốn đến nói chuyện với cô thôi. Khu vực vong linh là một vùng biển chết hiu quạnh. Cô đã tô màu lên nó. Chỉ cần những cửa hàng của cô vẫn tồn tại thì chính là cái giá tốt nhất mà cô trả cho ta."
Lộ Dao yên tâm, lại rót thêm một chén rượu cho Ma Thần. Một già một trẻ chè chén, nói chuyện tầm phào đến đêm khuya.
Lúc Lộ Dao rời khỏi quán mì Thanh Sơn thì đã trễ lắm rồi.
Cô nhét tay áo vào trong túi, cót két đạp lên con đường phủ đầy tuyết, chầm chậm quay về Trung tâm bổ túc trẻ em.
Hệ thống lại chui ra: [Uống nhiều rượu như vậy mà không đi ngủ còn muốn làm gì?]
Lộ Dao đẩy cửa ra, ngồi xuống cái ghế dựa trước quầy hàng, ngẩn người nhìn bóng đêm.
"Ngoại trừ lớp học bổ túc trong mơ ra thì còn chưa dùng đến năng lực mới đạt được, chắc là chưa thuần thục lắm." Lộ Dao đột nhiên mở miệng nói chuyện như bình thường.
Hệ thống: [Cô muốn dùng nó để làm gì?]
Lộ Dao tháo dây buộc tóc trên cổ tay trái xuống. Một hoa văn màu sẫm tràn ra từ cổ tay rồi lan đến toàn bộ cánh tay.
Cô xoa nắn dây buộc tóc thành một cục cầm trong lòng bàn tay rồi suy nghĩ về thứ mình muốn có. Lúc cô thả tay ra thì trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt đậu màu vàng rực rỡ.
Lộ Dao đứng dậy lấy ra một cái chậu hoa sau mấy thùng hàng rồi quay về phố mua sắm đổ đầy đất vào chậu.
Cô vùi hạt đậu vào trong bồn, lại nhỏ ba giọt máu xong mới phủ một lớp tuyết lên trên. Cô đặt chậu cây lên ghế nhỏ ở góc cao bên cạnh bồn lọc nước.
Hệ thống không hiểu ra sao: [Cô lấy lực lượng của Fulla làm thành một hạt đậu?]
Lộ Dao: "Thì cậu cũng nói tôi là thần giả mà?"
Hệ thống không chịu phục: [Vốn là vậy mà!]
Lộ Dao: "Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy chỉ bằng những việc cỏn con như này thì không thể tự nhận là có trách nhiệm thay mặt Thần Minh được. Nếu hạt đậu này có thể nảy mầm và nở hoa thì sau này ngài ấy sẽ đảm nhiệm chức vị của Thần Minh."
Hệ thống kinh ngạc không thốt nên lời, đợi qua một lúc mới lúng túng nói: [... Cô đang trồng người trẻ?]
Lộ Dao: "Chỉ thử thôi. Không có Thần Minh cũng không có người trẻ thì cuối cùng thế giới này cũng phải chết."
Hệ thống cũng không biết chủ tiệm có thể thành công hay không nhưng vẫn bị kinh ngạc cực kỳ trước ý tưởng của cô.
Cô chỉ là một người bình thường, đạt được lực lượng của Thần Minh nhưng cũng không tham lam mà còn cố ý muốn trả lại sức mạnh.
Nếu cô thật sự trồng ra được người trẻ thì chẳng phải là thừa nhận cô có năng lực tạo ra mọi vật?
Lộ Dao ngồi trên chiếc ghế nhỏ cao bên cạnh ngọn đèn đêm, chỉ là một bóng đèn đơn giản nhưng lại tỏa ra một vòng ánh sáng màu vàng ấm áp.
Sau đó, Lộ Dao tắt đèn trước rồi đóng cửa tiệm. Cô đi đến tiệm nail với một tâm tình sung sướng.
Cô mới đi được vài bước thì thấy được bóng người đứng trước cửa nên tăng tốc: "Sao còn chưa đi ngủ thế?"
Bất Độc đứng giữa trời gió tuyết, trên cổ còn quàng cái khăn quàng cổ caro của Lộ Dao đưa, ánh mắt nhẹ nhàng vui vẻ.
Lộ Dao đi qua rồi chủ động kéo tay cậu bé: "Đi thôi, về nhà đi ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận