Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 117: Bé rồng đen kia đã chờ cô lâu rồi 2

Thanh cũng không nói nhiều, lại tiếp tục dẫn họ tới phòng họp phía trước.
Bạch Giản ngồi ở giữa bàn hội nghị, chờ mọi người ngồi xuống.
Ông ta điềm tĩnh nói: "Tôi biết chắc chắn trong lòng mọi người sẽ có thắc mắc, nhưng trước tiên không bàn đến những chuyện đó, ăn xong rồi hãy nói."
Bạch Giản vỗ tay, Bạch Minh và Hạnh Tử xách theo một chồng lớn hộp cơm xuất hiện ở cửa phòng họp, Hạnh Tử còn cười tủm tỉm nói: "Ông chủ Bạch, cơm hộp ông đặt tới rồi đây."
Bạch Giản: "..."
Đúng là muốn giả bộ một chút, nhưng các người có cần ra vẻ quê mùa như thế không?
Muốn che mặt quá.
Bạch Minh và Hạnh Tử đặt cơm hộp xuống rồi đi ngay, chỉ để lại một mình bảo vệ trưởng đối mặt với ánh mắt tò mò của nhóm bảo vệ, ông ta giơ tay lên vuốt trán, phân phó: "Thanh phát xuống giúp đi, mỗi người một phần."
Ngày thường bảo vệ trưởng tới cửa hàng đồ ăn nhanh cũng phải xếp từ cuối hàng.
Vì đặt cơm hộp cho lần này mà ông ta đã tiết lộ với Bạch Minh, rằng thái độ của nhóm bảo vệ là mấu chốt để giải quyết vấn đề lượng khách chật ních hiện tại của cửa hàng đồ ăn nhanh, vậy mới có cơ hội như bây giờ.
Còn vì sao tìm Bạch Minh thì vì hiện tại cậu ta là phó cửa hàng trưởng chứ sao.
Thanh phát cơm hộp xong thì cầm phần của mình quay về chỗ ngồi.
Người quản lý khu A chính là bảo vệ trưởng, nhưng hằng ngày công việc của bảo vệ trưởng rất bận rộn, có một số việc sẽ giao cho Thanh, ví dụ như giám sát tin tức trong diễn đàn khu vui chơi.
Tham gia hội nghị không là gì, chủ yếu là có thể ăn ké một bữa cơm hộp, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Bảo vệ ở những khu vực khác đã từng ăn qua cơm canh của cửa hàng đồ ăn nhanh, hoặc là ở khu A, hoặc là đã từ chức, còn lại đều là nhân viên của cửa hàng đồ ăn nhanh, ngoài Bạch Giản và Thanh thì trong số những người ngồi ở đây, những người khác đều là lần đầu nhìn thấy cơm hộp của cửa hàng đồ ăn nhanh.
Bảo vệ của khu K nhận được cơm hộp thì lập tức mở ra, còn chưa thấy rõ món ăn đã ngửi được mùi thơm xộc thẳng vào mũi, đôi mắt ông ấy tỏa sáng: "Thơm quá đi!"
Những bảo vệ khác cũng mở hộp cơm của mình ra, phần canh được đựng riêng trong một cái hộp khác, trong hộp cơm có một phần cơm tẻ, một phần dưa chuột trộn, một phần cà chua xào trứng, còn có một phần gà siêu cay với hai loại ớt.
Các loại mùi hương tỏa ra trong phòng họp, không nhịn được nữa, mở chén canh ra húp một ngụm lớn.
Mùi vị ngọt ngào ấm áp kích thích ông ấy run lên, hóa ra chén này là cơm rượu nếp cẩm, ngọt ngào dễ ăn!
Bên cạnh có bảo vệ vừa ăn vừa khóc: "Ôi trời ơi! Đây là món ngon thần tiên gì thế? Đừng nói với tôi là ngày nào bảo vệ khu A các người cũng được ăn mấy món này nhé!"
Thanh: "Cũng tạm thôi, đây là món ăn của cửa hàng đồ ăn nhanh. Nhưng mà hôm nay không có chủ tiệm ở, tay nghề của cô ấy tốt hơn nữa cơ."
Còn ngon hơn thế này, vậy thì phải ngon tới mức nào chứ?
Những bảo vệ khác từ sự mới lạ, khiếp sợ ban đầu, đến bây giờ trong lòng đã bắt đầu thấy ghen tị.
Chờ mọi người ăn cơm xong, Bạch Giản bắt đầu nói chuyện chính: "Hôm nay gọi mọi người tới, đề tài thảo luận chủ yếu là về cửa hàng đồ ăn nhanh này. Sau khi ăn mấy món đó, tôi tin chắc rằng mọi người đã hiểu ý nghĩa của cửa hàng ấy đối với chúng ta."
Ban đầu nhóm bảo vệ còn thắc mắc, nhưng bây giờ chỉ hận không thể dọn tới cạnh tầng chín mươi chín ngay lập tức, để có thể ngày ngày tới đây ăn cơm.
Bạch Giản nói: "Tôi có một ý tưởng, nếu mọi người đồng ý thì từ nay về sau sẽ chấp hành dựa theo phương án đó. Còn nếu không ủng hộ thì hãy đưa ra phương án tốt hơn."
Vấn đề lớn nhất trước mắt là lượng cung ứng mỗi ngày của cửa hàng đồ ăn nhanh có hạn, còn lâu mới đủ thỏa mãn nhu cầu của cả mười ba khu vực.
Phương án mà Bạch Giản đưa ra là tiến hành đổi khu cư trú, người dân của mười ba khu vực thay phiên nhau vào ở khu A, mỗi tháng đổi một lần.
Cư dân vào ở khu A trong tháng đó có thể xếp hàng tới ăn ở cửa hàng đồ ăn nhanh, dù sao thì áp lực của một khu cũng nhẹ nhàng hơn mười ba khu.
Ở vùng đất của những giấc mơ không có những vấn đề gọi là giá nhà, quyền sở hữu bất động sản, mọi người thích ứng trong mọi tình cảnh, thật ra ban đầu nơi này chính là một bãi chiến trường cổ.
Mặc dù đề án này phiền toái, nhưng lại là phương án giải quyết tốt nhất trước mắt, rất nhanh đã được nhất trí thông qua.
Bạch Giản cảm thấy hài lòng, thật ra phương án này là do ông ta nghĩ ra sau khi nghe nói Bạch Minh lên làm phó cửa hàng trưởng.
Nhân viên của cửa hàng đồ ăn nhanh muốn làm phó cửa hàng trưởng thì phải đi xin cửa hàng trưởng.
Ai cũng hy vọng cửa hàng trưởng thiên vị mình, nhưng Lộ Dao lại nghĩ ra chế độ thay phiên công việc, việc để mỗi người làm phó cửa hàng trưởng một tuần đã cho ông ta gợi ý.
Giải quyết xong vấn đề quan trọng nhất, Bạch Giản ra hiệu cho Thanh nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận