Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 373: Thu hoạch tình yêu của nhân loại 1

"Lộ Dao, bên kia có cua và bạch tuộc, có muốn bắt một ít không?" Lấy nửa sọt nhím biển, tầm mắt Đỗ Thanh Mỹ bắt đầu chuyển sang những nguyên liệu nấu ăn khác.
Trong khoảng thời gian biến thành cá đuối này, Đỗ Thanh Mỹ đã có bản năng săn sinh vật phù du và các loại cá tôm nhỏ.
Hầu như lần nào cũng dựa vào hai cọng vây cá mọc trên đỉnh đầu để lùa cá tôm vào miệng, ăn tươi luôn nhưng không nếm ra được vị gì.
Khó khăn lắm mới có bữa buffet hải sản, vậy mà không có cách nào hưởng thụ trọn vẹn, cô ấy thấy vô cùng bực bội.
Nay có cửa hàng Lông Xù, cô ấy thấy vùng biển này chẳng khác nào trang trại sau nhà mình, chỗ nào cũng là những thứ cô ấy thích ăn, chỉ mong có thể mang hết tất cả tới cửa hàng.
"Cô muốn ăn thì bắt đi, tôi đi nhặt rác một lát." Lộ Dao cảm thấy số nhím biển nhặt được đã đủ ăn, lại bắt đầu tập trung nhặt rác, không để ý tới những loại sinh vật dưới nước khác lắm.
Vùng đáy biển này có một lớp rác nhựa chất chồng rất cao, phần lớn là chai nhựa, hộp thức ăn dùng một lần, hộp nước trái cây và bao nilon.
Một cái từ năm tới hai mươi gram chứ không hơn nên nhặt cũng rất dễ.
Chỉ cần liên tục sưu tầm thì giá trị nhân khí sẽ tăng nhanh vô cùng.
Nhiệm vụ nhặt rác dễ hơn tưởng tượng, thậm chí còn mang tới cảm giác giải tỏa áp lực, Lộ Dao muốn nhanh chóng tích góp đủ giá trị nhân khí để xây thêm bể cá.
Cá đuối nhỏ nhảy nhót lung tung ở vách đá san hô gần đó, bị giới hạn trong cơ thể loài cá nên khó mà bắt bạch tuộc với những xúc tu dài, giỏi về ngụy trang dưới biển sâu và cua luôn múa may cái càng lớn giống như nhặt nhím biển.
"Lộ Dao, tôi không bắt được, giúp tôi với!" Đỗ Thanh Mỹ cầu cứu.
Lộ Dao ngâm dưới biển lâu rồi, bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhất là tay chân đã lạnh băng, cứng đờ.
Cần phải về rồi.
Cô bơi tới cạnh cá đuối nhỏ, thử giúp bắt cua và bạch tuộc.
Bạch tuộc thật sự rất linh hoạt, xúc tu vừa dài vừa trơn trượt, chạy trốn cũng nhanh, hoàn toàn không thể bắt được.
Lộ Dao nhanh tay nhặt mấy con cua biển ném vào sọt: "Có nhiều nhím biển thế này cũng đủ rồi, cua xào chung với một ít trứng muối cũng đủ làm một mâm, để lần sau bắt tiếp."
Trên đường một người một cá quay về, cuối cùng phát hiện bọn họ bơi tới gần bầy cá tự kỷ.
Lộ Dao không nhịn được, bơi tới gần hơn để quan sát.
Những loài cá bình thường thật sự không muốn tới gần nơi này, mà quan sát gần mới biết bầy cá này có số lượng khổng lồ, chủng loại phong phú.
Ở xa chỉ có thể nhìn thấy những loài cá có hình thể to lớn, ví dụ như cá mập trắng, cá heo, hải cẩu...
Đến gần mới có thể phát hiện trong đó còn có rất nhiều loài với kích thước nhỏ hơn như bạch tuộc, sứa, tôm, cá ngựa...
Không có con nào là ngoại lệ, tất cả đều ở trạng thái bơi ngửa bồng bềnh.
Lộ Dao còn phát hiện hầu như trên người chúng nó đều có một miệng vết thương rất rõ ràng, giống như dấu chữ thập màu đỏ tươi trên bụng Đỗ Thanh Mỹ vậy.
Cô vươn ngón tay chọc thử, chú cá ấy đã trôi xa hơn một chút theo sức chọc của cô, hoàn toàn không có ý định phản ứng.
Đỗ Thanh Mỹ thèm nhím biển, hối thúc: "Bọn chúng không phản ứng đâu, thích phơi nắng thôi. Chúng ta về trước đi, ăn nhím biển ăn nhím biển nào."
Đúng là cơ thể của Lộ Dao đã đến cực hạn, cần phải nhanh chóng lên bờ nên không ở đây tiếp nữa, xoay người bơi trở lại.
Đỗ Thanh Mỹ lại nói: "Tiếc là không bắt được bạch tuộc lớn, tôi cũng thích ăn bạch tuộc nướng bằng chảo gang."
Trong bầy cá tự kỷ, một con tôm tít đảo mắt, lật người lại, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.
Sau đó, lại có một con cá hải quỳ đong đưa cái đuôi, lật người, từ từ đi theo.
-
Cửa hàng Lông Xù.
Cơ Phi Mệnh ngồi xếp bằng ở cạnh cửa, Ăn Vạ và Cà Ri Ngọt bò tới bò lui trên người ông ta, kêu to meo meo.
Bà chủ đã ra ngoài rất lâu rồi, ông ta vô cùng sốt ruột, thật sự không có lòng dạ nào để chơi với mèo, thấy Lộ Dao và cá đuối nhỏ bơi từ xa về đây, ông ta mới từ từ thở phào.
Lộ Dao quay về cửa hàng, tháo máy móc xuống, cảm thấy cả người không còn sức, nằm trên bãi cắt trắng không muốn nhúc nhích.
"Sao lại đi lâu như vậy?" Cơ Phi Mệnh đưa khăn lông tới, nhìn thoáng qua thời gian, chuyến này bà chủ ở trong biển gần hai tiếng đồng hồ.
Lộ Dao khoác khăn lông lên, đưa sọt qua: "Bắt chút nhím biển và cua, tối nay nấu ăn."
Cơ Phi Mệnh nhìn một sọt lớn đầy nhím biển tươi mới, không nói nên lời.
Đỗ Thanh Mỹ vào cửa hàng, biến về dáng vẻ con người, quần áo trên người và tóc đều khô ráo, thuần thục bế Ăn Vạ lên, ngồi xuống bàn nhỏ cạnh cửa sổ để nghỉ ngơi.
Lộ Dao vào toilet tay, cởi đồ lặn ra, tiện thể tắm rửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận