Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 701: Thế gian luôn như thế 2

Thế gian luôn như thế 2
Tạ Húc đeo mắt kính, màn hình nổi lên rõ ràng, còn tháo mắt kính xuống, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy màn hình mờ mờ, hắn ta tháo rồi lại đeo lên vài lần, cuối cùng gỡ mắt kính xuống nghiên cứu: "Thứ này đúng là rất hữu dụng."
Trần Vũ Ninh cũng nhìn mắt kính: "Các ngươi có cảm thấy nếu đeo cái mắt kính này thì người, vật, phong cảnh trong màn hình giống như ở gần ngay trước mắt hay không?"
Hai người ở bên cạnh gật đầu, Tấn Vương thế tử nói: "Tựa như cảm giác con tàu bay lên ở cuối trailer không phải ở trong màn hình, mà là thật sự xuất hiện ở trước mắt."
Bên cạnh có vị khách đeo mắt kính, không nhịn được mà quơ quơ tay ở trước mặt, rõ ràng hình ảnh gần ngay trước mắt nhưng lại không đụng vào được.
Mấy năm nay ánh mắt của Giang lão gia tử cũng không tốt lắm, chỉ là khó nhìn vật ở gần nhưng nhìn vật ở xa thì tốt hơn một chút.
Ông ấy cũng tháo rồi lại đeo mắt kính mấy lần, trên khuôn mặt già nua hiện ra một ít vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Sự mới lạ lúc ban đầu biến mất, khi tình tiết phim dần dần đi sâu hơn, khán giả cũng bắt đầu tập trung xem.
Có một số vị khách ban đầu nghĩ rằng "Kế hoạch lên mặt trăng" có cốt truyện tương tự như "Tầm Tiên", kể chuyện về thần tiên, tu sĩ và yêu quái, bởi vì trong trailer giấc mộng của nhóm người kia là bay lên mặt trăng, nếu không cần dùng sức mạnh thần tiên, thật sự khó có thể tưởng tượng phải làm như thế nào.
Nhưng mà khởi đầu của bộ phim này không giống vậy, một đám người ngồi xung quanh cùng trò chuyện, tha hồ suy nghĩ về việc lên mặt trăng, có nam có nữ. Ánh mắt của bọn họ sáng ngời, giọng điệu cao, khiến người khác vô thức bị lây nhiễm bầu không khí tích cực.
Một nhóm sáu người, bốn nam hai nữ, đặt ra kế hoạch lên mặt trăng lúc đầu.
Vạn Bảo Châu hơi ngồi thẳng người, trong mắt hiện lên tia sáng.
Điều nàng ta thích nhất ở rạp chiếu phim đó là có thể ở trong đây nhìn thấy rất nhiều người, câu chuyện, sự vật không có ở triều Đại Vũ.
Bọn họ dùng một dáng vẻ vô cùng bình thường xuất hiện trước mặt nàng ta, giống như trên thế gian này thật sự có nơi như vậy.
Chẳng hạn như trong phim này, nữ tử có địa vị ngang hàng với nam tử, bọn họ mặc quần áo giống của nam tử, đi ra đi vào nơi giống nhau, thảo luận vấn đề như nhau, hành động như vậy được gọi là "làm việc".
Dựa theo câu chuyện dần dần đi sâu vào bối cảnh của nhân vật, sẽ phát hiện ra nữ tử giống với nam tử, được dạy dỗ tốt, được rèn luyện chuyên môn hằng ngày.
Cho dù bọn họ phát biểu quan điểm của bản thân ở nơi công cộng cũng sẽ không bị chửi là có nhiều dã tâm.
Lúc nào Vạn Bảo Châu cũng say mê dạng tình tiết như này, luôn khiến nàng ta khẳng định rằng mình không khác loài.
Ý kiến của nàng ta ở trong phim chính là bình thường, có lẽ nàng ta sinh ra ở sai thể giới.
Năm năm đầu tiên thực hiện "Kế hoạch lên mặt trăng", nhóm người này nhức đầu vì việc chế tạo tàu vũ trụ, bọn họ thiếu kỹ thuật hỗ trợ có liên quan.
Lúc này, bọn họ nhận được sự giúp đỡ của nước khác, gửi đến một đội ngũ hướng dẫn.
Mới đầu, Vạn Bảo Châu lo lắng, mấy người gọi là chuyên gia của nước khác đến giảng dạy đáng tin sao?
Dần dần, nàng ta bắt đầu hiểu ra đằng sau sự hỗ trợ đó ẩn chứa điều gì đó mà nàng ta rất quen thuộc.
Năm năm đầu trôi qua, việc chế tạo tàu vũ trụ chỉ mới bắt đầu.
Nhưng bởi vì một ít nguyên nhân, liên bang giúp đỡ lấy kỹ thuật hỗ trợ gốc đi, kế hoạch lên mặt trăng lại rơi vào cục diện bế tắc.
Vạn Bảo Châu trầm ngâm, lực chú ý tập trung vào câu chuyện, suy nghĩ lại vô thức trôi đi.
Có lẽ rạp chiếu phim không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Bởi vì dường như đến tận bây giờ, lòng người đều không thay đổi.
Cho dù ở trong phim, người mang lý tưởng trong lòng cũng vẫn bị hiểu lầm, cũng phải đối mặt với vô vàn khốn cảnh.
Đến năm năm thứ tư, đã có hai người mất trong số những người đặt ra "Kế hoạch lên mặt trăng" lúc ban đầu, người thì bệnh, người còn lại thì gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường về nhà sau khi tan làm.
Nhân gian luôn thay đổi, dường như là sự thật cũng mãi mãi không thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận