Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 909: “Anh thích tôi à?” “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” 1

“Anh thích tôi à?” “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” 1
"Lộ Dao, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Harold được Lộ Dao kêu đến giữa chừng nên không biết tình huống nơi này. Tuy vậy nhưng hắn vẫn nhạy bén nhận ra được rằng những người ở chỗ bọn họ vừa mới rời đi kia chứa đầy ác ý với Lộ Dao.
Vì bản thân tộc Cự Long sinh ra đã mạnh mẽ rồi nên phần lớn đều có tính cách tục tằng không kiềm chế được.
Từ bé, hoàn cảnh sinh hoạt của Harold đã khác với đám cự long cùng lứa, bây giờ lại có duyên làm bạn với Nhân tộc nên bên ngoài trông tính cách của hắn có vẻ khoe khoang nóng nảy nhưng bên trong lại nhạy cảm tinh tế cực kỳ.
Hắn không thích ánh mắt của những Nhân tộc kia nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao vỗ nhẹ lên lớp vảy cứng rắn của Harold, lại làm đau tay mình nên vội vàng rụt về: "Chỉ là chút vấn đề nhỏ mà thôi, đừng lo lắng."
Harold nghiêng đầu qua, đôi mắt còn lớn hơn cả đầu Lộ Dao trợn tròn lên, nhìn chẳng về phía Bất Độc: "Không phải là người trẻ sao? Bảo vệ cô ấy thế đấy hả?"
Trong lòng Bất Độc cũng đang tự trách.
Cậu bé không bảo vệ được mẹ cho tốt, hơn nữa lúc đó còn ngay trước mặt người kia nữa chứ.
Nếu là người kia thì chắc chắn mẹ sẽ mặc kệ để cho người kia tự hành động.
Bây giờ người đang đứng cạnh mẹ là cậu bé, nhưng cậu bé không chỉ không bảo vệ được cô mà thậm chí ngay cả lòng tin của cô cũng không lấy được.
Một cái đầu rồng bự chà bá dí ngay sát mặt gây ra hiệu quả có hơi khủng khiếp, nhất là khi cái đầu này đang nằm trên người một con rồng đang bay giữa trời nữa.
Lộ Dao đưa tay đẩy Harold: "Nhìn phía trước kìa, cẩn thận đụng đầu."
Harold cứng cổ bất động.
Lộ Dao: "Bất Độc mới ra đời còn chưa tròn một tuổi nữa, đừng có nghiêm khắc với thằng bé quá. Tôi hy vọng thằng bé sẽ có thể lớn lên giống những đứa trẻ khác. Trách nhiệm của người trưởng thành sao có thể đè lên vai một cậu bạn nhỏ được."
Harold yên lặng quay đầu lại.
Một lát sau, giọng của bé rồng đen truyền tới theo tiếng gió: "Lần mở cửa hàng mới tiếp theo của cô, tôi cũng muốn đi cùng."
Lộ Dao nói đúng. Dù Lộ Bất Độc có được tư chất của thần linh thì sự thật vẫn là cậu bé mới ra đời chưa tròn một năm, không thể hoàn toàn giao cho cậu bé nhiệm vụ bảo vệ Lộ Dao được.
Cảm giác đầy trách nhiệm đột nhiên dâng trào trong lòng Harold, khiến hắn muốn dạy dỗ đứa cháu ngoại nhỏ này một thời gian.
Lộ Dao không hề có ý kiến gì với chuyện này.
Bất Độc rũ mí mắt xuống, uất ức mím nhẹ môi.
Quả nhiên mẹ không tin tưởng cậu bé.
Alfred vẫn luôn khéo léo đứng bên cạnh Lộ Dao, thấy cuối cùng bọn họ cũng nói chuyện xong, bé rồng con mới kéo lấy ống tay áo Lộ Dao rồi tung tăng vọt lên đầu Harold, giòn giã kêu một tiếng: "Cha."
Harold chợt dựng ngược vảy lên, lớn tiếng gầm thét: "Cút ngay!"
Nghiêm túc mà nói thì Alfred là sự kết hợp của ma pháp, khoa học cùng thần lực siêu cấp và trí năng nhân tạo.
Nguyên liệu tạo nên xương cốt của anh ấy đến từ vảy của Harold, bộ não là do tiểu đội 1042 chế tạo ra ngoài phạm vi của trí năng nhân tạo bỏ túi, trái tim là tim nhân tạo được nhân viên nghiên cứu của cửa hàng Blind Box chế ra từ nhiên liệu tinh hạch.
Mà khi Lộ Dao thiết kế ra anh ấy đã sử dụng ma pháp và thần lực, trao cho anh ấy nhân cách và ý thức độc lập, cũng đồng bộ hoá thời gian với anh ấy luôn.
Chủ nhân của Alfred là Lộ Dao nhưng anh ấy vẫn có cha mẹ.
Phần lớn các nhà khoa học chấp nhận và hài lòng với một người khôn khéo dễ thương lại có thể tương tác như thế, nhưng cũng có người khá là mâu thuẫn, ví dụ như Harold.
Hắn rất bất mãn vì bản thân chỉ mới là một con rồng nhỏ vị thành niên mới trăm tuổi, không thể nào chấp nhận được cái thân phận mới là "cha" này.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác vẻ bề ngoài của Alfred lại được tham khảo từ hình thái cự long của Harold. Cũng vì lý do này mà Alfred cực kỳ thân thiết với Harold.
Alfred uất ức quay lại bên cạnh Lộ Dao, nước mắt lưng tròng: "Chủ nhân."
Lộ Dao cười xoa đầu Alfred.
"Ngoan."
-----
Trên cầu vượt số 66 đường Tam Hoa, vỉa hè dưới cầu có đầy người đang chen chúc hóng chuyện. Có người có siêu năng lực hệ phi hành còn treo mình lơ lửng giữa không trung chờ cự long về tổ nữa.
Lộ Dao nằm trên lưng Harold thở dài nói: "Cửa trung tâm bị lấp kín rồi."
Harold phe phẩy đôi cánh, cuốn gió lên gạt sạch toàn bộ đám người đang đứng trên đường phố.
Lúc rơi xuống đất, Harold hoá thành hình người rồi thoải mái đón lấy Lộ Dao đang ôm Bất Độc.
Alfred gắng sức vỗ cánh phành phạch theo bên cạnh Harold.
Nhân lúc trên đường bây giờ còn chưa có ai, đoàn người lập tức đi vào trong trung tâm.
Ngoài quầy bán đồ ăn vặt không có ai. Tất cả mọi người đều đang ở trong phòng bổ túc.
Số 222 và số 444 đang dọn dẹp lại phòng bổ túc và phòng làm việc của mấy giáo viên bổ túc đang cực kỳ bừa bộn. Hồ Tiêu đang sửa sang lại phòng tài liệu. Từ Hiểu Hiểu và Tạ Mạc Lâm đang vây quanh Bạch Di.
Thấy khăn giấy thấm máu trong thùng rác, Lộ Dao đi nhanh tới: "Ai bị thương vậy?"
Lâm Tuyết đang ngồi trên ghế sô-pha đơn đứng phắt dậy, vẻ mặt ngạc nhiên: "Sao cô lại về rồi?"
Lộ Dao không để ý đến cô ấy mà đi thẳng tới bên cạnh Bạch Di, thấy cổ tay cô ấy đang băng bó, vẻ mặt tái nhợt: "Bạch Di, sao cô lại bị thương thế này?"
Mắt Từ Hiểu Hiểu đỏ quạch như là mới khóc xong vậy, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Chẳng biết số 696 bị làm sao mà lại đột nhiên đánh úp Bạch Di, còn cào tay cô ấy bị thương nữa."
Số 696 ư?
Lộ Dao không kịp suy nghĩ nhiều nữa mà cầm cổ tay Bạch Di lên, kiểm tra vết thương cho cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận