Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 577: Mì gói 2

Khốc Bát không hiểu thiếu niên như bước ra từ truyện tranh là thế nào, lại cảm thấy mình không hợp với kiểu tóc đã chọn, xin bà chủ nhỏ nghĩ cách nên mới trở thành như hiện tại.
Lần thứ hai bà chủ nhỏ cắt tóc hắn, không mềm lòng chút nào.
Màu tóc ban đầu là màu tím nhạt giống nhau, cô pha thuốc nhuộm tóc lần nữa, phủ lên một phần tóc màu tím nhạt làm tăng độ đậm của nó, cuối cùng màu tóc trở nên đậm nhạt khác nhau.
Khốc Bát không thể không thừa nhận, ánh mắt của bà chủ nhỏ độc đáo, hiểu về nhuộm tóc hơn hắn.
Trong lòng hắn vừa lòng, nhưng lại không nhịn được muốn nghe đánh giá của người khác.
Ôn Giản vây quanh hắn nhìn một vòng: "Nói thật, ban đầu ta cảm thấy ý định muốn nhuộm tóc của ngươi rất kỳ quái, nhưng giờ thấy cũng không tồi."
Cẩu Tử cũng gật đầu: "Trông Khốc ca đẹp đấy."
Cảm giác thấp thỏm trong lòng Khốc Bát biến mất, vai lưng dần dần ưỡn thẳng: "Đêm qua cấm đi lại ban đêm nên không thể về chỗ ở, giờ ta về thay bộ quần áo khác nhé."
Chu Châu hỏi: "Bà chủ nhỏ và nhị trưởng quầy còn trong phòng nghỉ à?"
Khốc Bát lắc đầu: "Tối hôm qua ở chung nhưng lúc ta tỉnh dậy thì không thấy nữa. Không biết đi đâu rồi."
Mấy người tới sớm, còn chưa tới thời gian mở cửa thường ngày.
Nhưng bà chủ sẽ không đến kiểm tra, để Khốc Bát trở về thay quần áo, ba người tới sớm bắt đầu quét tước và làm công tác chuẩn bị.
Sau đó bọn họ phát hiện trên hành lang phòng chiếu phim có thêm một phòng chiếu phim, bên cạnh còn có hai nơi dựng biển báo khu vực xây dựng thêm.
-
Quán ăn vặt trên phố Tùng An vẫn náo nhiệt như mọi khi, Khốc Bát mang mái tóc ngắn màu tím đi rêu rao khắp nơi, thu hút mọi ánh nhìn.
Tạ Húc, Trần Vũ Ninh và Tấn Vương thế tử đang ăn bún tiết vịt ở quán của bà Chu thì thấy Khốc Bát đi qua.
Trần Vũ Ninh vươn cổ nhìn một hồi, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên: "Hình như kia là tiểu nhị của rạp chiếu phim?"
Tấn Vương thế tử gật đầu: "Tóc biến thành như thế, không ngờ ngươi vẫn nhận ra được."
Tạ Húc: "Tiểu nhị của rạp chiếu phim đều mặc quần áo như thế, còn tóc thì chắc là nhờ bà chủ nhỏ rồi."
Trần Vũ Ninh cúi đầu ăn thêm một ngụm bún tiết vịt, thở dài: ""Đầu bếp nhỏ" đúng là không gạt người, ở phố phường có đầy món ngon là thật."
Bà Chu nghe thấy thế, nhịn không được ngẩng đầu lên nói: "Bún tiết vịt nhà ta được bà chủ nhỏ của rạp chiếu phim gợi ý, khách quen đều nói hương vị ngon hơn trước kia."
Trần Vũ Ninh không ngờ ở chỗ này cũng có thể nghe thấy chuyện về Lộ Dao, có chút tò mò: "Bà chủ nhỏ của rạp chiếu phim còn biết nấu ăn à?"
Từ khi bà Chu đến rạp chiếu phim xem phim một lần tới nay thì cảm nhận về rạp chiếu phim thay đổi rất nhiều, không nhắc tới việc bảo Chu Châu nghỉ việc nữa, còn sinh lòng biết ơn Lộ Dao vì đã đưa gợi ý, nói với vẻ hứng thú dạt dào: "Trước đó bà chủ nhỏ có ăn bún tiết vịt của nhà ta. Có lẽ buổi sáng hôm đó nàng vừa đến Lương Kinh, ăn mặc kỳ lạ thu hút rất nhiều người chú ý. Ta kéo nàng ăn bún, sau đó trùng hợp là tiểu nữ nhi nhà ta tìm được việc ở rạp chiếu phim. Lúc "Đầu bếp nhỏ" chiếu, ta có đi xem một lần, Dư tiểu đầu bếp đó cũng lợi hại thật. Đến lúc đi ra ta vẫn luôn khen với nữ nhi, chắc là bà chủ nhỏ nghe thấy nên lặng lẽ cho ta một phương pháp hầm canh bí truyền. Ta trở về thử cách đó một lần, đúng là ngon hơn cái cũ."
Đây đúng là lần đầu tiên nghe được lời này.
Ba người Tạ Húc trao đổi ánh mắt với nhau, quay đầu tiếp tục bắt chuyện với bà Chu.
-
Tần Tam Vi đã tỉnh lại từ lâu, ăn tạm một chút bánh bao khô còn thừa từ hôm qua, ngồi dưới cửa sổ chép sách.
Nhưng mà lòng dạ không bình tĩnh nên chép sách không trôi chảy, thường hay viết sai, trong đầu hay hiện ra chuyện nhìn thấy tối hôm qua.
Chạng vạng hôm qua, hắn mang sách đã chép xong tới phòng đọc sách Vinh Hỉ để giao đồ, phát hiện rạp chiếu phim được bị mọi người bàn tán sôi nổi nằm ngay bên cạnh của phòng đọc sách.
Lúc tiểu nhị của phòng đọc sách nhắc tới rạp chiếu phim thì cười không thấy mắt, trong lời nói tràn đầy những từ ngữ quá khen ngợi dành cho rạp chiếu phim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận