Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới
Chương 921: Phiên ngoại: Nguyện vọng của Lộ Dao
Tộc Cự Long luôn là sự tồn tại đặc biệt nhất trên khắp Đại lục Alexandria, mười ngày cuối cùng của năm cũ, mười ngày đầu tiên của năm mới, tổng cộng hai mươi ngày là ngày tế máu rồng của Đại lục Alexandria.
Trong ngày tế máu rồng phải tổ chức lễ mừng, nói tóm lại là Tết ở Đại lục Alexandria.
Mà đã là Tết thì nhất định phải mặc quần áo mới, mang giày mới, dùng vẻ ngoài mới tinh để đón chào một năm mới.
Mà năm nay, người dân ở thị trấn Lục Bảo Thạch và rất nhiều người dân ở thị trấn xung quanh có thêm một hạng mục mới - làm nail.
Người thường đổi một bộ nail đã cảm thấy thỏa mãn, còn nhà mạo hiểm, pháp sư Ma pháp, Dị tộc tích góp tiền nguyên một năm, đều muốn đổi một bộ nail chiến đấu mới, vậy nên lịch hẹn trước của tiệm nail đã kín từ lâu.
Lúc trong tiệm bận tới mức lửa sém lông mày, Harold và Ti Kim tới núi úp ngược để săn thú, săn về rất nhiều ma thú quý hiếm chỉ xuất hiện vào mùa đông, hái được dược thảo ma pháp sinh trưởng sâu trong núi, còn có mấy rương lớn đá quý hiếm thấy được thác nước lớn rửa đến mức bóng loáng trơn nhẵn.
Harold vừa về đã kêu Lộ Dao nhất định phải về tiệm nail ăn cơm vào tối nay, bọn họ tính làm một bữa lẩu thịt ma thú thật hoành tráng.
Lộ Dao gặp A xong thì cùng Bất Độc và Nhị Tâm về lại tiệm nail.
Tiệm đã đóng cửa, sảnh lớn của tiệm thay đổi hoàn toàn cách trang trí, tất cả gia cụ, dụng cụ dư thừa đều bị ngăn cách bởi màn chắn Ma pháp, ở giữa bày một bàn tròn lớn có thể chứa được hơn hai mươi người.
Giữa bàn có đặt một cái nồi rất lớn, xung quanh là thức ăn tươi mới đã được sơ chế sạch sẽ, nước lẩu trong nồi đã được đun nóng hôi hổi.
Nhân viên Dị tộc và nhân viên loài người đều có mặt, nhìn thấy Lộ Dao và Bất Độc đi vào từ cửa, lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Bà chủ và Bất Độc trở lại rồi, có thể mở tiệc!"
Lộ Dao và Bất Độc bị Hối Hối kéo tới bàn, nhóm nhân viên cũng ngồi vây quanh lại.
Bất Độc và Lộ Dao ngồi bên phải, Harold ngồi bên trái của Lộ Dao.
Harold cầm đôi đũa nhúng một đĩa thịt to, đưa thẳng cho Lộ Dao: "Mùa đông là lúc lạnh nhất, cũng là lúc mà ma thú trên núi úp ngược nhiều thịt dày mỡ nhất, chất thịt không chỉ tươi ngon béo ngậy, mà Nhân tộc ăn vào cũng có lợi cho sức khỏe."
Clarissa nói tiếp: "Năm vừa qua bà chủ quá bận rộn, so với hồi mùa hè thì gầy hơn rất nhiều. Nhân loại mấy người vốn có tuổi thọ ngắn, thể chất yếu, ăn nhiều thịt ma thú rồi lát nước uống thêm hai chén canh dược thảo, bồi bổ vào."
Lộ Dao đã quen việc nhân viên Dị tộc ở tiệm nail thường xuyên quan tâm tới sức khỏe và tuổi thọ của cô, nhưng mấy nhân viên loài người ngồi cạnh thì lại run lên bần bật, vẻ mặt xấu hổ.
Loài người bọn tôi mạng ngắn như thế, lại còn yếu nữa.
Thành thật xin lỗi.
Tina bưng một mâm trái cây màu đỏ tới, táo tàu kích thước giống nhau, chỉ là đều đỏ tươi, cả phần cuống cũng là màu đỏ xinh đẹp, đưa thẳng cho Lộ Dao: "Cô sợ lạnh, loại quả này có thuộc tính hỏa, ngày thường hai quả, dưỡng hai, ba tháng là năm sau sẽ không sợ lạnh nữa."
Tina cố ý nhờ mẹ hái quả mọng từ sâu trong núi lửa vẫn còn hoạt động, quả này lớn lên trong dung nham nên đúng là tẩm bổ cơ thể.
Lộ Dao cầm hai quả, ngọt ngào giòn giòn, ăn cũng khá ngon.
Nhưng cái này lại không thể cho Bất Độc ăn, người tuyết nhỏ mà ăn cái này thì sẽ tan ngay tại chỗ mất.
Clarissa lấy mấy túi bánh ngọt ra, đưa cho Lộ Dao: "Hai ngày trước quay về ác ma giới một chuyến, mang về một ít bánh ngọt mà Nhân tộc cũng ăn được, bà chủ nếm thử đi."
Giấy gói bánh màu đen được mở ra, bên trong là bánh ngọt hình đầu lâu màu trắng và kẹo tròng mắt đủ màu sắc rực rỡ.
Dù là màu sắc, hình dạng hay là cách đóng gói của bánh ngọt đều khiến người ta có cảm giác không dám chạm vào.
Dưới ánh mắt mong đợi của Clarissa, Lộ Dao cầm một viên kẹo tròng mắt lên cắn xuống, hơi bất ngờ.
"Vị rất lạ, ngọt mà không ngấy, còn có... hương hoa thoang thoảng sâu lắng, ngon hơn trong tưởng tượng." Lộ Dao nghiêm túc thưởng thức.
Clarissa gật đầu: "Vị giác của cô vẫn nhạy như mọi khi. Hương hoa này tới từ dịch thân cây Anchusa azurea, mặc dù là thực vật nhưng bản thân nó là hoa ăn thịt, dịch thân cây tự mang theo vị ngọt kỳ lạ, ác ma rất thích hương vị này.”
Lộ Dao: "..."
Merlulu và Puxiu cùng xách bầu rượu bay tới trước mặt Lộ Dao: "Lộ Dao Lộ Dao, đây là rượu mật hoa mà bọn tôi bắt đầu ủ từ mùa hè đấy, cô phải là người đầu tiên nếm thử."
Yêu tinh am hiểu lấy mật hoa, rượu mật hoa ủ ra được lại càng quý giá hơn.
Bình thường Merlulu và Puxiu ở trong tiệm ăn uống vui chơi, được cho ăn tới mức tròn vo, vậy mà vẫn nhớ ra cửa sớm tối, chạy tới bên dòng suối trong thung lũng ở rất xa để lấy mật hoa thơm ngọt ngon miệng nhất, lại bỏ công ủ thành rượu mật, chỉ vì muốn cho Lộ Dao nếm thử rượu mật nổi tiếng nhất của tộc yêu tinh.
Merlulu và Puxiu rót một ly đầy cho Lộ Dao, rượu mật giống như mật ong được rót ra từ bình, trông như tơ lụa bằng vàng vậy.
Còn chưa uống vào, mùi hương ngọt ngào đã xộc vào mũi, người cũng sắp say.
Lộ Dao thử một ngụm nhỏ, đôi mắt mở to: "Ngon quá."
Bình thường cô cũng không thích rượu, rượu mật hoa đúng là không tầm thường, vào miệng đậm đà dai dẳng, ngọt ngào trong veo, dù là người không uống rượu cũng sẽ thích.
Edward và Ambrose thèm chảy nước dãi, rượu mật hoa của tộc yêu tinh là hàng tốt đấy, chỉ có thể bắt gặp chứ không thể xin được.
...
Bữa lẩu này có thịt có rượu, ăn uống vô cùng thoải mái.
Lộ Dao không nhịn được uống nhiều mấy ly rượu mật hoa, chỉ là không ngờ rượu này uống vào ngọt ngào, không ngửi thấy tí mùi rượu nào nhưng tác dụng chậm lại mạnh.
Lộ Dao choáng váng chóng mặt đứng dậy, mấy người Ti Kim, Harold, Ambrose và Edward cách đó không xa cũng say bí tỉ, tụ lại một chỗ nói nhảm.
Hối Hối, Clarissa, Tina, Eugenia và mấy nhân viên loài người mới tuyển vào sau đó có tửu lượng khá hơn một chút, nằm ngang nằm dọc trên sô-pha, ghế dựa, ngủ khò khò.
Lộ Dao lảo đảo đi tìm chăn, đắp lên cho từng người.
Bất Độc còn nhỏ tuổi, không uống rượu nên trở thành người duy nhất ở đây còn tỉnh táo.
Cậu bé đi theo Lộ Dao không rời một bước, sợ cô không cẩn thận vấp ngã.
Đầu óc Lộ Dao hơi choáng váng, trước mắt có mấy bóng chồng lắc lư, tay chân nhũn ra, hơi không nghe theo khống chế.
Cô tắt đá ma pháp tỏa nhiệt trên bàn, cố nâng cao tinh thần để thu xếp ổn thỏa cho mấy nhân viên đã uống say, lảo đảo lung lay đi tới cửa, kéo cửa tiệm ra.
Cơn gió lạnh lẽo vội vàng lùa qua khe cửa, phả vào mặt giống như lưỡi dao, Lộ Dao híp mắt lấy lại tinh thần, đầu óc đang choáng váng đã tỉnh táo hơn một chút.
Ánh trăng màu bạc giống như màn sương, chiếu xuống nền tuyết đọng phủ đầy dưới mặt đất, nhìn thoáng qua là thấy một vùng bị ướt đẫm, khiến đêm đông này lại càng tĩnh lặng cô tịch hơn.
Lộ Dao đi ra ngoài, đứng cạnh cửa, đôi mắt mơ màng.
Bỗng nhiên tay bị kéo một cái, Lộ Dao cúi đầu, Bất Độc đưa một cái áo khoác, nhìn cô đầy lo lắng: "Mẹ."
Lộ Dao nhếch khóe môi, nhận áo rồi mặc vào: "Cảm ơn."
Sự lo lắng trong mắt Bất Độc vẫn chưa biến mất: "Mẹ có tâm sự."
Lộ Dao không phản bác, bước về phía trước hai bước, gió đúng là rất lớn, lại lùi về cửa: "Bất Độc, con biết đỉnh núi ở đâu không?"
Sau khi cửa hàng thứ sáu kết thúc, manh mối về Thần Minh, hệ thống hiện thực hóa ước mơ và A quá phức tạp, Lộ Dao thật sự không thể nào không nghĩ nhiều về nó.
Có lẽ là vì vừa quay về từ tuổi thơ của A, chờ qua mấy ngày nữa để suy nghĩ được sắp xếp lại rõ ràng thì tâm sự cũng nguôi ngoai thôi.
Nhưng Bất Độc lại chậm rãi gật đầu: "Con biết."
Lộ Dao ngồi xổm xuống: "Có thể nói cho mẹ biết được không?"
Bất Độc dắt tay Lộ Dao, xoay người đi vào trong tiệm: "Bên ngoài lạnh lắm, về rồi nói."
Bọn họ quay lại trong tiệm, lúc đi ngang sảnh lớn thì đi thẳng vào phòng nghiên cứu.
Bất Độc đỡ Lộ Dao ngồi xuống sô pha rồi ngồi xổm cạnh chân Lộ Dao, tròng mắt màu đỏ giống như hai ngọn lửa, phát sáng rực rỡ.
"Đỉnh núi mà mẹ nói, có lẽ nằm ở núi Thiên Môn."
"Núi Thiên Môn ở đâu?"
"Thiên Xu ở núi Thiên Môn, là nơi con sinh ra. Chỉ là bây giờ mẹ không tới nơi đó được đâu."
"Vì sao?"
"Nói ra thì khá phiền phức, mẹ xem luôn đi."
Lộ Bất Độc dùng hai tay nâng mặt Lộ Dao lên, lấy trán chạm trán Lộ Dao, từ từ nhắm mắt lại.
Núi Thiên Môn có tuyết đọng quanh, nhiệt độ hằng năm cũng duy trì ở mức âm hai, ba chục độ, tới mùa đông còn lạnh hơn.
Xung quanh vắng vẻ không có người ở, thông thường cũng không có người đi ngang qua.
Nhưng vào một năm đã có chuyện kỳ lạ xảy ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi lại lên núi vào lúc lạnh nhất của mùa đông.
"Lục Minh Tiêu, tay có lạnh không?"
Trong bóng đêm, Lộ Dao nghe thấy giọng nói của mình, còn chưa kịp phản ứng lại là đang kêu ai, trước mắt đã lóe lên một tia sáng, dưới ánh bạc chói mắt xuất hiện hai bóng người mơ hồ.
"Không lạnh, tôi không sao." Một giọng nam xen vào.
Giọng nói quen thuộc này, đây là giọng của A?
Cảnh tượng trước mắt Lộ Dao dần rõ ràng hơn, nam sinh đang đứng trước mặt cô, tóc ngắn màu bạc, đôi mắt màu đỏ, cả người mặc quần áo chống lạnh rất dày màu xanh bạc, trong tay còn có hai nắm tuyết, đang đắp lên người "cô".
Không đúng, đây là góc nhìn của Bất Độc.
Lộ Dao kịp phản ứng lại, thứ cô nhìn thấy chính là ký ức của Bất Độc.
Vậy thì nơi này là núi Thiên Môn, mà người trước mặt tên Lục Minh Tiêu, cũng chính là A.
Lộ Dao không nhớ rõ tên của A, nhưng vừa nghe xong thì lập tức biết là ba từ "Lục Minh Tiêu" kia.
Cô thử dời tầm mắt đi, rất nhanh đã thấy được mình đang đứng sau Lục Minh Tiêu.
Tóc ngắn ngang tai, đội mũ, cũng là quần áo chống lạnh màu xanh bạc, trên cổ quấn khăn quàng dày có họa tiết ca-rô.
Màu sắc và họa tiết kia khá quen mắt, Lộ Dao nhớ ra, lần đầu tiên Bất Độc tới phố thương mại thì trên cổ đang quàng cái khăn này.
Lộ Dao ý thức được cô có thể tìm được một phần ký ức mà mình đã đánh mất từ trong trí nhớ của Bất Độc, nhưng Lục Minh Tiêu với khuôn mặt tươi cười, trong đôi mắt cứ như chứa đầy ánh sao, nhìn mình một cách dịu dàng kia, vẫn không khỏi khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Lục Minh Tiêu lại đắp thêm hai nắm tuyết lên người bé người tuyết, Lộ Dao đứng ở xa đang bước tới, tháo găng tay xuống, dè dặt vươn tay, muốn sờ cái đầu tròn vo của bé người tuyết.
Đầu ngón tay còn chưa chạm vào thì Lục Minh Tiêu đã đè cổ tay cô lại.
Anh cầm tay cô nhét vào túi ngoài áo khoác của anh.
Hình như Lục Minh Tiêu hơi tức giận: "Nhìn là được rồi, không được chạm vào."
Dường như cảm thấy giọng điệu của mình quá lạnh lùng cứng rắn, dừng lại một chút, anh lại bổ sung: "Lạnh."
Lục Minh Tiêu phủi tuyết trên người xuống, cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay, chờ ấm rồi mới đút tay vào túi, nắm lấy tay Lộ Dao, con ngươi màu đỏ nhìn về phía đỉnh núi với vẻ nặng trĩu.
"Lạnh thế này, nhất định phải lên đỉnh núi sao?"
Lúc lên núi, hai người đều mang găng tay, chỉ là đối với Lộ Dao mà nói thì những món đồ chống lạnh này chẳng thấm vào đâu, mà Lục Minh Tiêu thì thật ra lại không cần.
Cơ thể anh ấm giống như cái bếp lò, bàn tay lạnh lẽo của Lộ Dao nhét vào túi của anh, chẳng mấy chốc đã ấm lên lại.
"Ừ, nhất định phải đi." Lộ Dao dùng bả vai húc nhẹ Lục Minh Tiêu, thúc giục anh: "Bây giờ mới đi được mấy bước đâu, đi thôi."
Trên mặt Lục Minh Tiêu lộ vẻ hết cách, một bàn tay nắm chặt tay cô đang đút trong túi, cúi người nhặt sợi dây thừng thô to dưới mặt đất lên, treo trên cánh tay, tiếp tục kéo lên núi.
Cuối sợi dây thừng buộc xe trượt tuyết, bên trên chất chồng mấy vali du lịch lớn, tất cả toàn là đồ Lộ Dao chuẩn bị để lên núi.
Đối với Lục Minh Tiêu thì chút sức nặng này chẳng thấm vào đâu, ngược lại thì anh thấy lo cho người đang nắm tay đi bên cạnh hơn.
Rõ ràng là cô rất sợ lạnh, ở trên núi lạnh tới mức tay chân chết lạnh, mặt mũi tái nhợt nhưng lại không nói một câu oán giận nào.
Cô muốn làm gì?
Lục Minh Tiêu cau mày, trong lòng có cảm giác bất an mơ hồ.
Trong gió lạnh vù vù, hai hàng dấu chân và dấu bánh xe in lại trên nền tuyết.
Bé người tuyết cô độc ở lại tại chỗ, nhìn bóng dáng khuất xa dần của hai người.
Không chỉ cơ thể của Lộ Dao thấy buồn ngủ, mà ý thức cũng dần mê man.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng gió tuyết vù vù, lại mở mắt ra, hình như là ở một cửa hang núi.
Ngoài cửa hang núi là gió tuyết không ngừng, bông tuyết rơi xuống lả tả, thấy không rõ con đường phía trước.
Không gian trong hang núi không lớn, mấy vali hành lý xếp chồng lên nhau chắn ngang cửa hang động, ngăn cản gió tuyết.
Có lẽ là Lục Minh Tiêu lại đắp một người tuyết khác, đứng gần vali hành lý ở cửa hang.
Trong hang núi có nhóm một bếp lửa, trên bếp lửa có bắc một cái nồi nhỏ, trong nồi đang đun nước.
Lộ Dao thấy Lục Minh Tiêu ở bên cạnh dùng nước tuyết để thúc giục củ sen sinh trưởng, qua vài phút thì củ sen mọc rễ nảy mầm nở hoa kết hạt.
Lục Minh Tiêu hái đài sen xuống, tách hạt sen tươi mới ra, ném vào trong nồi.
Lộ Dao trong quá khứ ngồi ở bên hông để tránh gió, vẻ mặt tự nhiên, đang cố gắng tháo khăn quàng cổ ra.
Khăn quàng cổ ca-rô rất dài, cô co cổ chia nó ra làm hai, một đầu quàng lên cổ của Lục Minh Tiêu, đầu còn lại thì quàng cho mình, ở giữa còn chừa ra một đoạn dài để hoạt động.
Hai người tựa vào nhau, Lộ Dao thở một hơi: "Thể chất của anh vẫn kỳ lạ như vậy, đông ấm hạ mát."
Bả vai Lục Minh Tiêu hơi cứng đờ, đầu gật khẽ, vùi cằm vào trong khăn quàng cổ.
Trên vải dệt vẫn còn hơi ấm mềm mại, lưu lại mùi hương thoang thoảng trên người của Lộ Dao, lỗ tai Lục Minh Tiêu ửng lên màu hồng nhạt, trộm liếc mắt nhìn cô.
Bỗng nhiên Lộ Dao ho khan vài tiếng, nhắm mắt lại dựa lên vai của Lục Minh Tiêu: "Chắc là sắp tới đỉnh núi rồi đúng không?"
Suốt đường đi, cảm xúc của Lục Minh Tiêu vẫn luôn không tốt, vì hết cách không thể thuyết phục được cô nên chỉ có thể làm bậy cùng cô thôi.
Nước sôi, hạt sen tươi giòn quay cuồng trong bọt nước, từng làn hương thơm ngát kỳ lạ lan tỏa ngập trong hang núi.
"Lộ Dao, trên đỉnh núi rất lạnh, em không chịu nổi đâu." Lục Minh Tiêu vẫn khuyên bảo dù không có hi vọng gì.
Anh ủ tay của Lộ Dao trong lòng bàn tay mình, từ từ ủ ấm lên, trong lòng hạ quyết tâm chờ gió tuyết ngừng lại sẽ dẫn cô xuống núi.
Lộ Dao lại nhích sát gần người Lục Minh Tiêu, thì thầm: "Nghe nói Thần Minh ở trên đỉnh ngọn núi này, em muốn ước một nguyện vọng."
Cô vốn không tin Thần Phật, nhưng từ sau khi gặp Lục Minh Tiêu thì dần dần quen với việc thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những điều khác thường trong cuộc sống hằng ngày, bắt đầu tin vào Thần Minh và Thượng Đế.
Bàn tay Lục Minh Tiêu siết chặt lại, tim hơi nhói đau: "Em muốn cái gì? Không cần phải cầu xin Thần Minh đâu."
[Tôi sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của em.]
Hạt sen đã luộc chín, Lục Minh Tiêu vươn người lấy hai cái ly sạch ra từ trong túi hành lý.
Lộ Dao nghiêng người lấy di động từ túi áo khoác, trên núi không có tín hiệu, nhưng cô đã lưu lại rất nhiều thứ để giải trí giết thời gian từ trước đó rồi.
Lục Minh Tiêu dùng nước khoáng pha với nước sôi để thành nước ấm, lại múc mật ong ở trong bình nhỏ để pha thành nước mật, rồi đặt vào tay Lộ Dao.
Lộ Dao đang dùng giá đỡ di động, nhấn nút mở xem livestream.
Cô thích mèo, cũng thích xem nuôi mèo qua mạng, bây giờ đang xem một video về mèo.
Blogger thú cưng cứu trợ một chú mèo mướp vàng có cái đầu tròn vo.
Chú mèo kia trông đáng yêu lắm, đôi mắt tròn xoe, có hàng lông mày rủ xuống, trời sinh dáng vẻ tủi thân trông rất tội. Thế mà tính cách lại vừa hống hách vừa hung dữ, nó luôn chui rúc vào một góc, vừa run bần bật vừa điên cuồng duỗi móng cào blogger.
Bạn bè trên mạng thích nhất là xem cảnh hằng ngày blogger và bé mèo mướp vàng chơi với nhau rồi bị ghét bỏ, suy đoán xem blogger phải mất bao lâu mới có thể "cảm hóa" được chú mèo hung dữ này.
Video mà Lộ Dao lưu lại là cái mới nhất mà blogger cập nhật.
Trước đó cô vội vàng soạn hành lý nên còn chưa kịp xem.
Lộ Dao bưng nước mật ong hạt sen, uống một ngụm nhỏ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không chịu rời, bỗng nhiên hưng phấn kéo ống tay áo của Lục Minh Tiêu: "Bé mèo mướp vàng cho Tiểu Hà sờ kìa, lần đầu tiên không vung móng vuốt đấy!"
Lục Minh Tiêu liếc mắt nhìn màn hình, thấy không hứng thú nên dời đi, cúi đầu tiếp tục lấy đồ ăn từ túi hành lý ở bên chân: "Bánh sữa đông lạnh thành kem rồi, để hâm cho mềm lại rồi đưa em nhé."
Lúc mà mèo mướp vàng trong đoạn video được con người vuốt ve thì đôi mắt mở to, đôi mắt đen nhánh ngập nước, hàng lông mày cau lại chính giữa, vừa sợ sệt vừa dịu ngoan, không cần nói cũng biết khiến người ta thích biết bao.
Lộ Dao xem xong một lần vẫn chưa đã ghiền, lại nhấn vào nút "phát lại lần nữa".
"Lúc trước có rất nhiều người nói chú mèo này hung dữ, không hợp để nuôi ở nhà, không bằng thả đi đi, hoặc là để nó ra đi không đau đớn. Nhưng sau khi video này được đăng tải thì đám người đó không nói được gì nữa." Lộ Dao vui vẻ nói.
Lục Minh Tiêu bẻ một miếng bánh sữa, xác định đã hâm mềm thì dùng giấy dầu để bọc một nửa, lại lót thêm một cái khăn lông, để cho nó nguội bớt không làm bỏng miệng mới đưa cho Lộ Dao.
Lộ Dao không nhận lấy mà để anh cầm trên tay rồi cắn một ngụm, thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, cứ như có ai đang nợ anh tám triệu vậy, sát lại gần nhỏ giọng nói: "Thích anh nhất."
Vai lưng Lục Minh Tiêu ưỡn thẳng, con ngươi màu đỏ rung động, hàng mi thật dài chớp rất nhanh, tầm mắt liếc sang một bên chứ không nhìn cô.
Thật lâu sau, anh mới khép hờ mí mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng... em."
Lộ Dao nhịn cười, vươn tay ôm cổ Lục Minh Tiêu, tiếp tục nói: "Rất thích Lục Minh Tiêu, phải làm sao bây giờ?"
"So với con mèo hư kia thì sao?" Lục Minh Tiêu hỏi mà không hề thấy xấu hổ.
Lộ Dao cười khoái trá ngã lên người anh: "Cái này mà còn phải hỏi sao?"
Lục Minh Tiêu cảm thấy anh không bằng mèo.
Nhiều năm như vậy, nếu không phải anh canh phòng nghiêm ngặt thì không biết Lộ Dao đã dẫn bao nhiêu con mèo về nhà.
Sau đó dường như cô đã dần dần hiểu rõ thể chất của anh, không nhắc tới chuyện nuôi mèo nữa.
Nhưng anh lại không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại còn thấy rất ghét lý do mà cô không nhắc tới chuyện nuôi mèo nữa.
Anh nắm lấy tay Lộ Dao, nói một cách khó khăn: "Ghét em nhất."
Lời nói như đâm vào tim ấy, vậy mà lần nào anh cũng nói rất trịnh trọng.
Lộ Dao bị giam trong cơ thể của bé người tuyết lặng lẽ nhìn hai người, rõ ràng vẫn không nhớ ra đoạn ký ức này, nhưng lại hoàn toàn có thể hiểu được tình huống trước mắt.
Lộ Dao nhớ tới lúc ở trước cửa viện nghiên cứu của thành phố Tam Hoa, anh nói chuyện chần chừ lưỡng lự, cô đón lời của anh để nói tiếp thì trên mặt anh hiện lên vẻ kinh ngạc trong phút chốc, hóa ra vẻ mặt loáng thoáng nét tủi thân lúc rời đi không phải là ảo giác.
Mà xem xong tuổi thơ của Lục Minh Tiêu, bây giờ cô đã hiểu lý do tại sao tính cách của anh lại kỳ quặc như thế.
Anh không nuôi sống được Uyên Điểu, không nuôi sống được mèo, không nuôi sống được rồng... Tất nhiên cũng không giữ lại được một nhân loại.
Có lẽ Lục Minh Tiêu muốn lừa gạt thế giới, dùng cách nghĩ một đằng nói một nẻo này.
Cách này vừa ngốc vừa quá đáng, nhưng kỳ lạ là hình như thật sự có hiệu quả.
Nhưng chắc khi đó Lộ Dao cũng nhận ra rồi - thời gian của cô sắp tới.
Trong hang núi, Lộ Dao trong quá khứ từ từ nhắm hai mắt, hít một hơi thật mạnh, nén cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng xuống: "Đau lòng quá. Tôi muốn xin Thần Minh đổi người khác, trả hàng quái vật nhỏ chỉ biết làm tổn thương trái tim người khác, đổi một cậu trúc mã nghĩ sao nói vậy..."
Lục Minh Tiêu mím môi im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Tôi cũng biết nói mấy câu dễ nghe."
Lộ Dao: "Hả?"
Lục Minh Tiêu ôm chặt Lộ Dao vào lòng, siết chặt tới mức khiến xương cốt cô đau đớn, thì thầm lặp lại bên tai cô: "Lục Minh Tiêu ghét Lộ Dao, chuyện Lục Minh Tiêu hối hận nhất trong cuộc đời này chính là gặp được Lộ Dao, Lục Minh Tiêu vĩnh viễn không thích Lộ Dao..."
Định nghĩa lại lần nữa: dễ nghe.
...
Hình như Lộ Dao trong quá khứ cũng biết được sự khác biệt của Lục Minh Tiêu, so với cuộc đời ngắn ngủi thất thường của nhân loại thì anh vẫn còn một khoảng thời gian dài dằng dẵng.
Nhưng tên này vừa mạnh mẽ cũng vừa vụng về.
Nếu không có cô ở cạnh trông chừng, có lẽ không qua bao lâu, anh sẽ giống như bé mèo mướp vàng lang thang, sống vật vờ đáng thương.
Vận may của Lục Minh Tiêu lại kém tới mức không có giới hạn, có lẽ đến cuối cùng vẫn không gặp được người có kiên nhẫn, từ từ phát hiện ra sự ngây thơ và đáng yêu dưới lớp ngụy trang hung hăng của anh.
Lộ Dao còn sợ Lục Minh Tiêu chỉ có một sợi dây thần kinh, đi thẳng một mạch vào bóng tối mà không muốn quay đầu lại, vậy nên cô mới muốn cầu xin Thần Minh...
Lộ Dao ăn hết nửa miếng bánh sữa, quá mệt nên ngủ thiếp đi.
Lục Minh Tiêu ôm cô, trong đôi mắt màu đỏ rực ấy chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Gió tuyết bên ngoài hang núi càng ngày càng mạnh, suốt đêm không nghỉ.
-----
Không biết từ khi nào mà Lộ Dao bị vây trong cơ thể của bé người tuyết đã mất đi ý thức, lại đột nhiên bừng tỉnh vì xúc cảm ấm áp.
Lộ Dao mở to mắt, một người ngã thẳng về phía cô, chất lỏng nóng hổi màu đỏ sẫm bắn ra tung tóe từ thân dưới của cô, giống như những đóa hoa rực rỡ nhưng lại nhanh chóng héo tàn.
Đó là cô trong quá khứ.
Trên mặt, trên tay bé người tuyết đều bị nhuộm màu đỏ tươi đẹp bắt mắt.
Cách đó không xa là một bóng người cao lớn đứng ngược sáng.
Bóng người ấy mặc một bộ trường bào màu bạc, đưa lưng về phía các cô, giọng nói lạnh lùng khinh miệt: "Một nhân loại hèn mọn, cũng dám mặt dày khẩn cầu được kết duyên với Thần Ma."
"Ngươi cũng biết con quái vật mà ngươi cầu nguyện cho là ma thấp hèn nhất, thô bạo hung ác, thứ mà thế giới này không chứa chấp được. Vị Thần tối cao ban cho hắn sinh mệnh không có điểm cuối, nhưng chỉ cần là thứ mà hắn yêu và mong muốn, chắc chắn phải tàn lụi biến mất trước mặt hắn."
"Thần Ma không có trái tim, hắn không yêu ngươi. Chỉ có Nhân tộc ngu muội và tham vọng mới luôn kỳ vọng vào tình yêu."
Bóng người đứng ngược sáng vẫn còn đang dong dài, nhưng Lộ Dao bị vây trong thân thể bé người tuyết thì lại không nghe lọt.
Lộ Dao trong quá khứ ngã quỵ trên nền tuyết, đang cố gắng hết sức để xoay người, đôi mắt nhìn không trung tan rã không có sức sống, đôi môi tái nhợt mấp máy không tiếng động.
Thật ra Lộ Dao không nghe thấy cô đang nói gì, nhưng lại như thấy được dã tâm của cô.
Trước khi cựu Thần tiết lộ chi tiết về Lục Minh Tiêu, thật ra Lộ Dao trong quá khứ đã phát hiện thể chất đặc biệt của anh rồi.
Dù sao ở chung sớm chiều, Lục Minh Tiêu cũng không biết nói dối, muốn giấu chuyện gì cũng không cẩn thận.
Lộ Dao biết được, nhưng không quan tâm.
Quái vật nhỏ của cô có một không hai trên thế giới này.
Lúc Lộ Dao phát hiện bản thân không còn nhiều thời gian nữa thì đã chuẩn bị trước rất nhiều chuyện.
Bước cuối cùng, cũng là bước hy vọng xa vời nhất, nhưng cô vẫn muốn thử.
Nguyện vọng ban đầu của Lộ Dao - tìm Thần Minh, cầu xin Thần Minh hãy xóa bỏ nguyền rủa trên người Lục Minh Tiêu.
Cô hy vọng ít nhất thì anh sẽ được sống như một người bình thường, kết bạn, nuôi thú cưng, gặp được người mình thích cũng có thể thoải mái bày tỏ tấm lòng.
Hi vọng người mà anh gặp được không phải là nhân loại yếu ớt, vậy thì có thể bầu bạn với anh lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút.
Đây là chuyến hành trình thực hiện ngoài ý muốn vốn không ôm hy vọng gì, cho dù kết quả không như ý thì Lộ Dao cũng không thấy thất vọng.
Nếu Thần Minh không có lòng từ ái với anh, vậy thì hãy trả anh ấy lại cho tôi.
Trên nền tuyết, đột nhiên khuôn mặt Lộ Dao trở nên dữ tợn, lông mày cau chặt, nhếch miệng, giống như đang rất đau đớn nhưng lại không phát ra thanh âm nào.
Giọng của người đàn ông dừng lại, từ từ quay đầu nhìn, trong đôi mắt lạnh nhạt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Máu dưới người Lộ Dao dùng tốc độ thong thả nhưng lưu loát lẳng lặng chảy xuôi, vẽ ra một hoa văn kỳ dị khổng lồ.
Vẻ mặt người đàn ông thay đổi lớn, tính ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.
"Lộ Dao!"
Tiếng rống giận đáng sợ của Lục Minh Tiêu truyền đến, nhưng lúc này Lộ Dao đã không còn sức để quay đầu lại nhìn anh dù chỉ một cái.
...
Lộ Bất Độc buông tay ra, lui về sau một bước, hơi thở dốc.
Lộ Dao mở mắt ra, dùng sức chớp mắt, lại giơ tay lên dụi nhẹ vài cái ở khóe mắt mới nhấc mí mắt lên lần nữa.
Trên gò má và cổ tay của bé người tuyết hiện lên vết hằn đỏ sẫm, lúc ẩn lúc hiện.
Bất Độc nhìn về phía cổ tay của mình theo tầm mắt của Lộ Dao, co vào trong tay áo theo bản năng.
"Tuyết trắng sinh ra làm bạn của gió tuyết, từ xưa gió đã như tuyết, vô hình không tiếng động. Hôm ấy đột nhiên con thấy tò mò nên bám vào người tuyết mà Lục Minh Tiêu đắp, vẫn luôn đi theo hai người, cuối cùng bất ngờ nhìn thấy cảnh máu của mẹ và... thành như vậy."
"Nhưng sao trông con lại giống anh ấy đến vậy?" Lộ Dao hỏi theo bản năng, trong đầu còn hồi tưởng lại hình ảnh ban nãy.
Trước khi Lục Minh Tiêu xuất hiện thì bé người tuyết đã nhận được máu của cô, nhưng giữa hai người lại không có mối liên hệ trực tiếp nào.
"Con muốn được mẹ thích." Lộ Bất Độc nhìn thẳng Lộ Dao, đôi mắt đỏ sẫm kia cực kỳ giống với Lục Minh Tiêu.
Mẹ thích người đó như vậy, nếu con giống người đó thì có lẽ mẹ cũng sẽ thích con.
Dù sao cơ hội để bé người tuyết này hóa thành người cũng bắt nguồn từ việc hâm mộ một con quái vật nhận được tấm lòng thuần khiết nhất của nhân loại.
Bé người tuyết thích Lộ Dao.
Nếu Lộ Dao không thích cậu bé thì cậu bé cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.
Lộ Dao cảm thấy không biết phải làm sao với suy nghĩ để lộ một chút cố chấp của bé người tuyết, thầm nghĩ sau này tìm cơ hội để chỉnh lại, thật ra bây giờ cô không nhớ nổi mình từng thích Lục Minh Tiêu nhiều bao nhiêu.
Cho dù nhìn thấy ký ức của Bất Độc, nhìn thấy chuyện đã xảy ra trên núi Thiên Môn thì cũng như xem chuyện xưa của người khác vậy, ký ức và tình cảm mà cô đánh mất đều không có dấu hiệu khôi phục.
Nhưng cũng không tính là không có thu hoạch gì, bây giờ nhớ lại, người đàn ông cuối cùng mà cô thấy chính là cựu Thần mà Cơ thị cung phụng.
Cơ Phi Mệnh từng tiết lộ cựu Thần vẫn không có tin tức gì, gần như khớp với thời gian mà cô mất trí nhớ và ghép với hệ thống hiện thực hóa ước mơ.
"Sau đó thì sao?" Lộ Dao nhịn không được hỏi: "Ai đã giết cựu Thần?"
Bất Độc khép hờ mắt lắc đầu: "Không biết ạ. Sau đó thì con ngủ say rất lâu, lúc tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong đền thần của núi Thiên Môn rồi."
Lộ Dao cau mày, manh mối tới đây lại chặt đứt rồi.
Đến cả Bất Độc cũng không biết chuyện về hệ thống hiện thực hóa ước mơ, mà cô cũng không nghĩ ra.
Nhìn từ kết quả thì tất cả kế hoạch của cô khi đó đều không được như nguyện.
Vì sao sau đó cô vẫn còn sống, mà Lục Minh Tiêu thì không thấy đâu?
Giữa chuyện này còn thiếu vài manh mối nhỏ mang tính mấu chốt.
Sự tồn tại và mục đích của hệ thống hiện thực hóa ước mơ vẫn còn là một bí ẩn.
Sau khi hiểu được mấy nguyên nhân này, Lộ Dao không thể không thừa nhận hệ thống hiện thực hóa ước mơ từng nói một câu rất đúng - chỉ có liên tục mở cửa hàng làm nhiệm vụ, cô mới có thể đến được điểm cuối của nguyện vọng thật sự.
Muốn lên đỉnh núi thì phải leo núi trước đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận