Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 549: Không cần sợ hãi, ngồi xuống đi 3

Cẩu Tử vừa ra khỏi toilet, đi ngang qua đúng lúc nên nghe được chuyện này thì nói: "Hôm qua, Tam Nhi nói là ở các quán rượu, quán trà trong thành đều có người kể chuyện này, còn bảo là chủ quán đặc biệt tặng vé xem phim cho nữ tử để bắt cóc các nàng cho yêu quái ăn thịt."
Lộ Dao hơi suy nghĩ rồi đi ra phòng khách: "Khốc Bát đi ra ngoài với ta một chút."
Khốc Bát không biết vì sao bà chủ lại chọn hắn nhưng hắn vẫn rất nghe lời.
Phía sau màn hình quảng cáo ở phòng khách là phòng nghỉ của nhân viên cũng được sử dụng như một kho hàng.
Lộ Dao vào phòng rồi lấy ra một bộ trang phục nữ của triều Đại Vũ từ kho hàng tùy thân.
Bộ trang phục này không phải Lộ Dao mua từ hệ thống mà là cô tự đặt riêng một chiếc váy dài thêu hoa ở cửa hàng thợ may.
Đây là một chiếc váy màu xanh lá nhạt được làm từ vải lụa và gấm. Ở làn váy, cổ tay và vạt áo có thêu hoa sen, lá xanh bằng sợi chỉ bạc nhìn rất thanh nhã, nhẹ nhàng.
Thân hình của Lộ Dao thuộc kiểu cao gầy. Cô thay bộ đồ này rồi cuốn mái tóc dài lên, cắm thêm một cây trâm có khảm một hạt trân châu lớn.
Phong cách này rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn cho nên có chút không phù hợp với một tiểu cô nương tầm mười lăm mười sáu tuổi.
Nhân viên nhà hàng nhìn thấy bà chủ đi ra từ phòng ngủ thì thái độ khác nhau.
Đuôi lông mày của Phó Trì nâng lên, sững sờ nhìn hình thêu hoa ở làn váy của Lộ Dao. Tay nghề này tinh xảo hơn hình thêu hoa của máy móc ở hiện đại.
Khốc Bát khoanh tay nhìn Lộ Dao một lần từ trên xuống dưới: "Cuối cùng cũng chịu mặc quần áo đàng hoàng. Lúc này đúng là một cô nương xinh đẹp."
Lộ Dao giơ hai tay ra rồi xoay một vòng tại chỗ, hình thêu hoa màu bạc ở trên làn váy hiện rõ trên màu áo xanh đậm, nhẹ nhàng lấp lánh.
"Không tồi." Cô cảm thấy rất hài lòng nên quay sang dặn Phó Trì để ý những khách hàng trong tiệm còn mình thì gọi Khốc Bát cùng đi ra ngoài.
Phó Trì nhìn thấy Lộ Dao và Khốc Bát ra khỏi cửa rồi bước tới ngã tư đường thì trong mắt xuất hiện sự hâm mộ.
Khốc Bát cố gắng đi sát bên người Lộ Dao: "Bà chủ muốn tới chỗ nào?"
Lộ Dao: "Những quán rượu với quán trà đang có lời đồn."
Cô không có thói quen đặt đồ vật gì trong tay áo nên đeo một cái túi thêu hoa sau lưng đựng một ít vụn bạc cùng một cái di động, tay cầm thêm một cái loa nhỏ.
Khốc Bát tò mò hỏi: "Bà chủ đang cầm cái gì thế?"
Lộ Dao đưa cho hắn xem thử: "Đây là cái loa, dùng để khuếch đại âm thanh."
Khốc Bát cầm cái loa xem một lúc lâu cũng không hiểu rõ tác dụng là gì nên lại trả cho Lộ Dao.
Chủ tiệm có rất nhiều đồ thú vị nhưng mà hắn hỏi hay nhìn cũng không thể hiểu được.
Cho nên hắn bắt đầu học được cách yên lặng quan sát, đợi bà chủ sử dụng thì mình cũng có thể biết.
Khốc Bát thuê một chiếc xe ngựa, trực tiếp nói điểm đến là Tứ Hỉ Lâu, đây chính là chỗ mà lời đồn xuất hiện đầu tiên.
Chợ phía đông và phía bắc của thành thị nằm cạnh nhau nhưng vẫn phải đi qua vài con phố, đi xe ngựa sẽ nhanh hơn đi bộ nhiều.
Gần tới giữa trưa, trong sảnh chính của Tứ Hỉ Lâu đã gần kín chỗ.
Lộ Dao và Khốc Bát đứng ngay trước cửa, nhìn lướt qua trong tiệm thì thấy được có khách hàng của một bàn ở giữa phòng rất không được bình thường. Có một gã đàn ông cao to đang gác một chân lên ghế, dùng âm thanh cực to để kể lại "tin đồn thú vị" của rạp chiếu phim, các khách hàng khác nghe tiếng cũng đều nhìn qua đó.
Lộ Dao lấy ra di động, bật chức năng quay phim rồi từ từ tiến lại gần.
Khốc Bát nhìn đến hình ảnh của gã đàn ông cao lớn đang nói chuyện và các khách hàng xung quanh đều bị ghi lại vào cái di động chỉ bằng lòng bàn tay, hắn không hiểu bà chủ định làm gì.
Gã to cao kia nói xong thì Lộ Dao cũng đã đi đến đứng ngay trước mặt người đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào gã.
Gã liền trừng to mắt rồi nghi ngờ hỏi: "Con quỷ nhỏ nhìn chằm chằm lão tử làm gì? Không phải là thèm đàn ông chứ?"
Gã đàn ông thô lỗ nói xong thì cười ha ha, các khách hàng xung quanh cũng cười ầm ầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận