Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 457: Sinh ra là để chữa lành 1

Một lát sau, Cửu Hoa xua tay: "Đến cửa tiệm chơi thì được chứ làm nhân viên thì phiền lắm."
Nghĩ đến việc tiếp khách đã khiến cô ấy căng thẳng đến mất ngủ luôn rồi.
Làm nhân viên nhà hàng phải ngồi canh đến giờ về và ngồi ghi chép lại cũng mệt không kém.
Lộ Dao đoán được mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng cô lại rất vừa ý Cửu Hoa, cửa hàng Lông Xù này cần cô ấy.
"Nếu cô không thích tiếp khách, có thể đến phòng bạch tuộc, phòng san hô hoặc phòng nhím biển. Có lẽ cô chưa từng đến những chỗ này nhưng lần sau cô có thể thử, ở đó có mấy món rất thú vị." Lộ Dao vắt óc nghĩ xem còn cái gì có thể hấp dẫn Cửu Hoa nữa hay không: "Về thời gian làm việc, cô sẽ được tự chọn ca làm. Lương cơ bản cũng giống với các chỗ khác trong thành phố Dạ Quang. Cô có thể suy xét lại vấn đề này được không?"
"Nhân cách thiếu sót, không thể thích ứng với thí nghiệm tiếp theo."
"Kết quả giám định số 1042 là phế phẩm."
"Xóa mã số và trả về cô nhi viện."
Cửu Hoa ôm hai chân ngồi trên ghế sô-pha, cúi đầu nói: "Xin lỗi bà chủ. Tôi thực sự không làm được, không phải là vì phúc lợi của cô chưa đủ mà vì tôi không có năng lực làm công việc này."
Lộ Dao khó hiểu: "Tại sao?"
Cửu Hoa: "Khi mới trưởng thành, tôi đã được giám định rằng nhân cách thiếu sót, không thể thích nghi với các hoạt động xã hội bình thường, chỉ như là một cỗ máy bị hư mà thôi."
Trong thế giới này, thanh thiếu niên sau mười sáu tuổi sẽ trưởng thành.
Cửu Hoa năm mười sáu tuổi đã rời khỏi phòng thí nghiệm, nhưng cô ấy vẫn không về cô nhi viện.
Cô ấy muốn tự lập, dựa vào những gì mình đã học được khi còn ở phòng thí nghiệm để tìm chỗ ở và cố gắng vượt qua giai đoạn dễ bị tổn thương nhất về mặt tâm lý.
Sau khi cuộc sống dần ổn định, cô ấy quyết định học tiếp, cố gắng tìm hiểu về thế giới này lẫn bản thân mình để có dáng vẻ như ngày hôm nay.
Dù vẫn không thể hòa nhập nhưng ít nhất cũng sẽ không bị chết đói.
Bản thân cô ấy phải biết hài lòng với những gì mình đang có.
"Nhân cách thiếu sót? Thiếu ở chỗ nào? Ai dám nói như vậy?" Lộ Dao không tin vào tai mình: “Bộ cô thật sự không biết mình giỏi đến mức nào sao?"
Cửu Hoa bối rối: "Ừ… tôi…"
Lộ Dao lập tức bay đến ôm chầm lấy Cửu Hoa, gật đầu lia lịa: "Cô vừa dịu dàng, học thức uyên bác, đầy dũng cảm và còn có cái nhìn sâu sắc về lòng người... Cô biết mọi thứ về thế giới này và cũng rất dễ thương đấy."
Cửu Hoa quay đầu, luống cuống nắm ngón tay, lẩm bẩm: "Dù cô có khen tôi ra sao thì tôi cũng không làm ở cửa hàng Lông Xù đâu."
Lộ Dao vẫn ôm một tia hy vọng: "Mấy ngày này cô có thể đến đây phụ tôi một tay được không? Cửa hàng đang thiếu người mà ở thế giới này chỉ có cô mới có thể giúp được tôi thôi."
Cửu Hoa động lòng nhưng vẫn do dự: "Tôi..."
Lộ Dao đè vai cô ấy lại: "Có gì thắc mắc cứ hỏi Harold, cậu ấy sẽ chỉ cho cô. Nhìn cậu ấy có vẻ hung dữ vậy thôi chứ thật ra là một người rất tốt."
Lỗ tai Harold khẽ động, hắn mở mắt ra rồi ngồi dậy, lơ đãng hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lộ Dao vỗ vào lưng của Cửu Hoa, nhìn hắn cười: "Tôi nói anh là một người rất đáng tin cậy, luôn ân cần chỉ dạy hậu bối."
Harold ưỡn ngực, ánh mắt sáng quắc nhìn Cửu Hoa: "Cô muốn làm ở đây sao? Có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi, dù sao tôi cũng là tiền bối mà."
Bầu không khí đã như vậy thì không thể không gọi một tiếng "tiền bối".
Cửu Hoa cúi đầu, vờ như không thấy: "Nhưng mà... Tôi còn chưa..."
Bên ngoài, trời đã tạnh mưa, Lộ Dao đứng dậy ngắt lời: "Cũng muộn rồi, tôi và Harold về trước đây. Cửu Hoa, cô cứ suy nghĩ chuyện này đi nhé? Chúng tôi thật sự rất cần cô."
Giọng nói của bà chủ vừa dịu dàng vừa chân thành, Cửu Hoa còn thấy rõ hình bóng của mình trong ánh mắt sáng ngời của cô ấy.
Ánh mắt Cửu Hoa dao động, cuối cùng cũng chịu thua: "Tôi biết rồi."
Lộ Dao nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy: "Hẹn gặp cô dưới đáy biển."
-
Lộ Dao ra khỏi căn hộ của Cửu Hoa, cô định đi dạo một vòng trong thành phố nên không cần Cửu Hoa ra tiễn.
Thành phố Dạ Quang là một thành phố đảo, xung quanh bốn bề là biển, phong cách kiến trúc độc đáo nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nó giống như một tòa thành có lối thiết kế thô mộc. (1)
(1) Thô mộc (thường được mô tả "lạnh lùng" và "vô hồn"): Phong cách này thường sử dụng bê tông hoặc gạch không sơn, hình dạng hình học góc cạnh và chủ yếu là bảng màu đơn sắc; các vật liệu khác, chẳng hạn như thép, gỗ và kính, cũng được đặc trưng.
Sau cơn mưa như trút nước, mặt trời dần ló dạng sau những đám mây, hơi nước từ mặt đất bốc lên.
Hàng cây hai bên đường đứng ngay ngắn nhưng không hề có sức sống.
Mới đi có một đoạn ngắn, trên trán Lộ Dao đã lấm tấm mồ hôi, cảm giác dính dính thật khó chịu, thêm cả cổ họng vừa khô vừa khát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận