Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 165: Đại Tư tế Carlos 2

Dominica cùng Amos liếc mắt một cái, tới cùng thì cự long trưởng thành đều muốn thành thục một chút, chỉ cần chém giết bằng mắt, không cần cãi nhau.
JoanBae và Audrey bị khí thế của hai người áp đảo, trong lòng kinh ngạc, thế mà lại có các quý ông đến hẹn làm móng.
Còn nữa, móng tay ma pháp là gì?
Lộ Dao lấy một quyển sổ nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đánh số thứ tự: "Ngày mai đã kín lịch rồi, ngày kia thì lúc nào hai vị có thời gian tới làm?”
Dominica hơi thất thố: “Sao lại kín lịch rồi? Không phải một ngày có ba suất sao?”
Amos cũng chăm chú nhìn bà chủ.
Lộ Dao gật đầu khẳng định: “Quả thật đã kín rồi, có một vị nữ sĩ buổi trưa đã tới đặt hẹn trước.”
Bỗng nhiên mất đi mục tiêu cạnh tranh, đoán rằng cùng một ngày cũng không cần gì phải tranh giành.
Dominica hẹn buổi sáng, Amos hẹn buổi chiều.
Lộ Dao ghi thông tin lại, thuận miệng nói: “Móng tay ma pháp đặt trước phải trả hai trăm đồng xu vàng làm tiền đặt cọc.”
Hai con rồng đều là rồng trưởng thành, có tới vài ngọn núi châu báu, hai trăm đồng xu vàng không tính là gì với bọn họ.
Ngược lại thì Audrey và JoanBae đều kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng được, nhanh chóng cúi đầu lật xem giá niêm yết trên máy tính bảng, phần lớn các kiểu dáng đều nằm trong khoảng năm đồng xu bạc, đắt nhất cũng không vượt quá năm đồng xu vàng.
Cho nên, tới cùng thì hai trăm đồng xu vàng sẽ làm nail kiểu gì?
Vừa rồi cảm thấy giá niêm yết rất đắt, có thể vào trúng tiệm đốt tiền khiến JoanBae không nói nên lời.
Eugenia cũng bị sốc tương tự.
Cô ấy vốn là người giúp việc vặt cấp thấp nhất trong thành phố, ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn, làm rất nhiều công việc tốn sức, một tháng được một đồng xu bạc.
Mà ở tiệm nail, chỉ cần tiếp khách tới, quét dọn cửa hàng, còn có thể đi theo bà chủ học làm nail, một tháng đã có bốn đồng xu bạc.
Thực ra trong lòng Eugenia luôn quanh quẩn sự bất an, nhớ lại lời mẹ và hàng xóm nói, thiếu chút nữa là chạy trối chết.
Cô ấy bỗng nhiên hiểu ra, bà chủ đưa ra một số tiền lương hậu hĩnh như thế, cũng không phải là có âm mưu gì mà là thật lòng muốn nhận người học nghề.
Cô ấy lại kiên định muốn nghe lời bà chủ dặn, tranh thủ ở lại tiệm nail.
Vị khách cự long trả tiền đặt cọc xong thì rời đi, Lộ Dao nhìn về phía hai vị khách ở bên khác, thái độ ôn hòa: “Đã vừa ý kiểu nào chưa?”
Audrey giơ tay trước, chỉ cho Lộ Dao nhìn: "Em thích kiểu này, con mèo nhỏ có thể đổi thành ma sủng* không? Em có nuôi một con chuột hamster Áo Đại.”
*Ma sủng: ma vật được nuôi như thú cưng.
Nghe Audrey miêu tả đặc điểm một cách yêu thương, Lộ Dao liền bắt tay vào làm.
Bước đầu tiên vẫn là mài móng tay, trước khi làm cô nhìn Eugenia.
Eugenia hiểu ý, ánh mắt sáng rực, sẵn sàng học hỏi. Bé Slime cũng âm thầm chen qua.
Audrey chọn loại sơn móng tay màu anh đào nhạt, có viên kim cương nho nhỏ trong suốt đáng yêu, trong đó có thiết kế hình con mèo nhỏ nối liền nhau trên hai ngón, rất thích hợp với tuổi của cô ấy.
Lộ Dao thay con mèo nhỏ thành chuột hamster Áo Đại, cố ý vẽ mượt tay một chút, chú chuột giống như quả cầu lông màu trắng làm ổ trên đầu ngón tay, còn vẽ một cánh hoa màu hồng nhạt rơi xuống đầu nó, đáng yêu lại dễ chịu.
Ban đầu Eugenia còn ôm tâm tình học tập, nghĩ mình nhất định phải mau chóng học được thủ pháp của bà chủ, sau đó dần quên mất chuyện này.
Đẹp quá đi.
Rõ ràng chỗ để phát huy chỉ nhỏ xíu như đầu ngón tay, mà dưới ngòi bút của bà chủ cứ như là một tấm vải vẽ tranh thật lớn, để cô tùy ý tự do, chỉ vài nét đơn giản đã phác họa ra phong cảnh, đâm trúng trái tim thiếu nữ.
Eugenia có hơi kích động, sau này cô ấy cũng sẽ làm công việc như thế sao?
Thế cũng vui vẻ quá đi.
Lộ Dao ôm một chồng hộp đựng kim cương nhỏ ra, rất có cảm giác cách biệt thế hệ.
Kim cương châu báu thật dùng nhiều rồi, đã lâu không dùng đến những viên kim cương nhỏ đơn giản này, mở ra vẫn thấy tràn đầy cảm giác quen thuộc.
Audrey bị ánh sáng lấp lánh mê hoặc tới hoa cả mắt, chọn liên tục hơn mười viên kim cương nhỏ, tất cả đều để Lộ Dao dán lên cho cô ấy.
Cô ấy chọn quá nhiều, cuối cùng sau sự khuyên nhủ của Lộ Dao, đã thu lại một nửa.
Kiểu nail thường ngày, quá hoa lệ lại có vẻ tầm thường, vừa phải mới là đẹp nhất.
JoanBae thấy Lộ Dao ngăn sự hưng phấn của Audrey lại, lén thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cũng đã chọn xong, là bộ nail phấn má mà tinh linh đã từng chọn kia.
Chỉ là cô ấy không thích Ba Y Thảo, để Lộ Dao vẽ Dạ Phong Linh - một loại thảo dược sẽ nở ra bông hoa hình chuông gió nhỏ màu trắng, có thể tĩnh khí ngưng thần, khiến người ta tĩnh tâm.
Giá niêm yết của kiểu này là hai trăm tám mươi tám đồng xu đồng, vượt xa dự toán của JoanBae, nhưng nó thật sự quá đẹp.
Dù sao cũng đến để trải nghiệm, thay vì làm một cái giá thấp nhưng không thích, không bằng thêm chút tiền làm kiểu mình yêu thích nhất.
JoanBae bất chấp tất cả, ngay cả Audrey cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lộ Dao liếc mắt nhìn kiểu dáng, tỏ vẻ có thể làm, vừa làm lớp bảo vệ cuối cùng cho Audrey.
Cô thuần thục vẽ ra ma pháp trận, con ngươi JoanBae lóe lên: “Chị là pháp sư Ma pháp Ánh Sáng sao?”
Lộ Dao gật đầu.
Audrey cũng kinh ngạc, ở trấn nhỏ này lại có pháp sư Ma pháp Ánh Sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận