Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 449: Chuyện này tuyệt đối không bình thường 2

Đỗ Sơn nói tiếp: “Ngày mai thuyền của nông trường sẽ đến giao hàng, chúng tôi sẽ đưa con bé về luôn. Chữa không được thì thôi, đưa con bé về nhà chăm sóc còn đỡ tốn kém hơn.”
Người nhà của những bệnh nhân khác vô cùng thích thú hóng hớt. Đều cảm thấy cha mẹ tuy xuất thân là nhà nông nhưng lại rất quan tâm đến con cái.
Chỉ là tai nạn quá nghiêm trọng vượt qua khả năng của bọn họ, cũng không trách bọn họ đưa ra quyết định như vậy.
Y tá nhíu mày, khách khí nói: “Cô Đỗ còn chưa qua khỏi nguy hiểm, giờ lại tiến hành xuất viện...” Nếu không về được nông trường, bệnh nhân sẽ chết trên đường trở về.
Y tá còn chưa kịp nói xong, Đỗ Sơn đã hung hăng vung tay, lớn tiếng quát: “Hôm nay chúng tôi nhất định phải xuất viện. Chúng tôi đã chấp nhận sự thật việc con gái sẽ không thể tỉnh lại nữa. Mấy người lại khăng khăng không cho xuất viện, rốt cuộc là có ý đồ gì? Nếu mấy người không giải quyết thì chúng tôi, chúng tôi sẽ gọi giới truyền thông đến đây...”
Đỗ Sơn không chỉ lớn tiếng mà còn đưa tay ra kéo y tá, cảnh tượng hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh đã có người kéo Đỗ Sơn ra. Cuối hành lang xuất hiện một nhóm bác sĩ, phát hiện tình hình bên này lập tức chạy tới hỏi thăm.
Lộ Dao đưa Cửu Hoa và Harold ra ngoài, quay lại tìm phòng bệnh của Thanh Mỹ, đi ngang qua một người phụ nữ đang cầm một bó hoa hồng lớn màu trắng như tuyết.
Cô gái đó có dáng người đẹp, quần áo sang trọng và thanh lịch, đeo kính râm. Nhưng Lộ Dao không chú ý.
Ngược lại, cô gái đi ra ngoài mấy bước, không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn về phía ba người bọn họ.
Thanh Mỹ nằm trong phòng bệnh bốn người. Ba người Lộ Dao bước vào, bệnh nhân và người nhà ở giường bên cạnh nhìn sang.
Cửu Hoa lặng lẽ nấp sau Lộ Dao. Bệnh nhân và người nhà chú ý đến Harold đầu tiên, sau đó nhìn Lộ Dao.
Harold không nói gì.
Lộ Dao gật đầu cười: “Chúng tôi là bạn của bệnh nhân giường 35, tới thăm cô ấy.”
Vừa nói, cô vừa đặt bó hoa và giỏ trái cây xuống, gọi Harold tới, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Harold, hãy xem tại sao cô ấy vẫn còn không tỉnh?”
Bé rồng đen đã tập trung vào việc sửa chữa kiến ​​​​thức dược lý và ma pháp liên quan trong hang rồng. Không còn là một bé rồng ngốc nghếch chỉ biết chiến đấu.
Lộ Dao cũng đã học được kiến ​​​​thức về dược lý và ma pháp liên quan ở Đại lục Alexandria, chẳng qua là thay đổi nửa chừng, trình độ của cô khá thấp.
Nếu vết thương nhỏ cô có thể trực tiếp ném ma pháp chữa trị, còn bệnh nhân nghiêm trọng như vậy nhất định phải được chẩn đoán trước.
Cô vẫn tin tưởng Harold hơn, nhưng tính cách hắn có chút phiền toái. Nên mời hắn làm cái gì, phải giữ hắn lại, nếu không thì sẽ giận dỗi.
Harold bị một tiếng gọi “bác sĩ” lấy lại tinh thần, kìm nén tia đắc ý trên khóe mắt, làm tư thế chẩn đoán cho Thanh Mỹ: “Có một vết thương ở đầu bị xung huyết. Bên tay trái và hai chân có nhiều chỗ gãy xương. Cô ấy trụ được đến lúc này đã khá là lâu rồi.”
“Có chữa được không?” Lộ Dao chỉ quan tâm một vấn đề.
Harold lắc đầu: “Tôi không chữa được.”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Nhưng cô chỉ cần ném hai Ma pháp Ánh Sáng thì cô ấy sẽ lập tức tỉnh lại.”
Thế giới này đúng là một thế giới ma pháp cao. Nhưng kỳ lạ là mọi người ở đây không biết dùng ma pháp.
Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm, kéo màn che xuống dưới cái nhìn chăm chú của bệnh nhân bên cạnh, chuẩn bị chữa trị cho Thanh Mỹ.
Phương pháp điều trị này cần phải được nắm chắc đúng mực. Cô khống chế sức mạnh ma pháp, ném một Ma pháp Ánh Sáng nhỏ vào vết thương trên đầu của Thanh Mỹ để khơi thông máu bị tắc nghẽn trong não.
Khuôn mặt của Thanh Mỹ tái nhợt và gầy gò, lông mày nhướng lên, mí mắt khẽ giật.
Lúc này, bên ngoài mà che vang lên một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị chất vấn: “Mấy người là ai, vây quanh giường con gái tôi làm gì?”
Harold và Cửu Hoa ở bên ngoài, ngăn mọi người lại gần.
Thanh Mỹ đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy rõ ràng Lộ Dao. Mới đầu cô ấy không nhớ ra được, mê mang nhìn cô một lúc lâu mới chần chừ lại không thể tin được nói: “Chủ quán?”
“Đừng nhúc nhích, cô vừa mới tỉnh, đừng quá kích động.” Lộ Dao đè cô ấy xuống.
Vợ chồng Đỗ Sơn nhao nhao hét lên gọi y tá và bác sĩ. Tất cả họ đều đứng bên ngoài bức màn che.
Lộ Dao khẽ gật đầu với Thanh Mỹ, xoay người mở rèm, bình tĩnh giải thích: “Chúng tôi là bạn của Thanh Mỹ đến thăm cô ấy.”
Trương Hồng chỉ vào mũi Lộ Dao, lớn tiếng nói: “Bạn bè gì? Chúng tôi chưa bao giờ nghe nói con bé có bạn bè. Hơn nữa, ai đến thăm mà phải kéo màn che?”
Đỗ Sơn nhìn Lộ Dao và Cửu Hoa từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Y tá đứng ở cuối giường nhìn qua bệnh nhân trước. Sau đó giơ tay dụi mắt, lại nhìn sang, nhỏ giọng nói: “Bệnh nhân tỉnh rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận